Nắng Ấm Sau Mưa

Chương 12 - Chương 12: Khi Mưa Rơi

Thứ Hai. Mưa dai dẳng từ sáng sớm như thể đất trời cũng thấy mệt mỏi. Từng giọt rơi lộp độp lên mái tôn khiến mọi thứ trở nên lặng lẽ và nặng nề.


An Nhiên thức dậy trong cảm giác uể oải. Cô thấy đầu nặng trịch, trán nóng ran, cổ họng đau rát như có ai dùng giấy nhám cào qua. Chiếc nhiệt kế hiện con số 38.9°C.


“Mình ốm rồi...”
Cô nhắn tin xin nghỉ học vào nhóm lớp, rồi nằm vật xuống giường, chẳng buồn ăn uống. Tiếng mưa vẫn gõ từng hồi bên ngoài cửa kính. Mưa mùa hè – dai, ẩm và lạc lõng.


Phòng trọ trống trải
An Nhiên sống một mình ở phòng trọ nhỏ gần trường THPT Nho Quan A. Căn phòng có một cửa sổ nhìn ra sân sau đầy cỏ dại, một cái bàn học kê sát tường và một cái giường đơn kê gọn trong góc. Bình thường, cô thấy nơi này đủ ấm áp. Nhưng hôm nay, trong cơn sốt, nó trở nên rộng lớn và lạnh lẽo đến lạ.


Cô gắng dậy nấu chút mì, nhưng tay run đến mức làm đổ cả nồi nước. Cuối cùng, cô đành nằm co ro trên giường, mắt lim dim trong cơn mê giữa mộng và tỉnh.


Trong cơn mơ
Cô mơ thấy mình đứng dưới mái hiên trường, tay cầm ô, nhưng trời vẫn mưa ướt tóc. Ai đó tiến lại gần, không rõ mặt, nhưng tiếng bước chân ấy… rất quen.


– “An Nhiên… cậu vẫn ổn chứ?”


Cô quay đầu lại, muốn đáp, nhưng cổ họng đau đến mức không nói thành lời. Cô chỉ lắc đầu, rồi người kia bước đến gần hơn, vươn tay chạm nhẹ vào má cô.


– “Tớ ở đây rồi.”


Trong giấc mơ, hơi ấm từ cái chạm nhẹ ấy khiến cô bật khóc.


Thức giấc trong mưa
Khi tỉnh dậy, An Nhiên nhận ra có tiếng nhạc phát ra từ đâu đó. Một bản piano nhẹ nhàng vang lên từ căn phòng trọ kế bên – căn phòng vốn thường trống không, vì chủ cũ đã chuyển đi từ lâu.


Bản nhạc lạ lẫm nhưng sâu lắng. Từng nốt rơi xuống như hòa vào tiếng mưa ngoài trời, len lỏi vào lồng ngực đang khó thở của cô. An Nhiên không rõ mình nghe thật hay đang mơ.


Tiếng nhạc kết thúc, rồi một hồi sau, có tiếng gõ cửa.


Cốc… cốc… cốc.


Cô gắng ngồi dậy, choáng váng, rồi bước ra mở.


Là một chàng trai.


Cao ráo, khoác áo hoodie xám, tay cầm túi thuốc và cháo nóng.


– “Xin lỗi, mình không biết cậu tên gì. Nhưng mình nghe tiếng ho từ phòng cậu suốt buổi sáng, nên… ừm, mình đoán cậu cần gì đó ấm.”


An Nhiên chớp mắt. Cô chưa từng gặp anh trước đây.


– “Cậu là…?”


– “Mình là Gia Minh. Mới chuyển về thuê phòng bên cạnh. Hôm nay là ngày đầu.”


Cô gật đầu, cười yếu ớt:


– “Cảm ơn… mình là An Nhiên.”


Gia Minh cười nhẹ, đưa túi cháo tới:


– “Cậu ăn chút đi. Rồi uống thuốc. Sốt cao quá không ổn đâu.”


Không đợi cô trả lời, anh bước đi, để lại mùi bạc hà từ áo len phảng phất trong không khí.


Một bát cháo – một điều ấm
An Nhiên ăn cháo trong im lặng, nhưng trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Cô không biết tại sao một người lạ lại quan tâm mình như vậy. Có thể anh ta chỉ là người tốt. Có thể chỉ là xã giao. Nhưng… cái cách Gia Minh nói chuyện, ánh mắt trầm tĩnh, và tiếng đàn ban nãy – tất cả khiến cô cảm thấy an toàn kỳ lạ.


Sau khi ăn xong và uống thuốc, cô lại chìm vào giấc ngủ. Lần này không mơ nữa. Chỉ có một cảm giác: ai đó… đang lấp đầy khoảng trống trong căn phòng lặng gió này.


Buổi chiều – mưa vẫn rơi
Chiều hôm đó, Hoàng Phong gọi.


An Nhiên nhìn màn hình điện thoại, do dự vài giây rồi bấm nghe.


– “Cậu nghỉ học à? Có chuyện gì không?”


– “…Tớ bị sốt.”


– “Trời ạ, sao không nói với tớ? Tớ đang ở cổng trường, qua chỗ cậu liền!”


– “Không cần đâu.” – Giọng cô nhỏ – “Có người giúp tớ rồi.”


– “Ai?”


Im lặng vài giây.


– “Người mới thuê phòng cạnh bên. Tên là Gia Minh.”


Đầu dây bên kia, Hoàng Phong im lặng. Cô biết, cậu đang cố không tỏ thái độ. Nhưng cậu cũng hiểu… rằng một người con gái ốm nằm một mình cả ngày, rất dễ yếu lòng nếu có ai đó đưa tay ra đúng lúc.


– “Tớ sẽ tới, dù sao vẫn muốn gặp cậu.”


– “Phong… hôm nay đừng tới.”


Một khoảng lặng khác. Rồi tiếng thở dài.


– “Được. Nhưng mai, tớ chờ ở cổng trường. Tớ muốn nói chuyện rõ ràng.”


– “Ừ.”


Tiếng đàn thứ hai
Tối hôm đó, khi An Nhiên đã khỏe hơn, cô ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng mưa vẫn rơi. Rồi bản nhạc piano thứ hai vang lên. Lần này, không còn xa lạ.


Là Shape Of You – bản nhạc mẹ cô từng bật mỗi sáng Chủ Nhật khi còn sống. Tim cô đau nhói, nhưng lạ lùng thay, lại ấm lên.


Sau bản nhạc, lại có tiếng gõ cửa.


Lần này, Gia Minh mang theo hai ly cacao nóng.


– “Tớ không định làm phiền. Chỉ là… nghe cậu ho ít đi, nên đoán là đỡ rồi.”


Cô cười, nhận ly cacao:


– “Cảm ơn. Cậu chơi đàn hay lắm.”


– “Cảm ơn. Mẹ tớ là giáo viên dạy nhạc. Mỗi khi nhớ nhà, tớ thường chơi đàn để đỡ trống.”


Một khoảng lặng. Rồi Gia Minh hỏi:


– “Cậu từng yêu ai… mà thấy như ngã vào vực chưa?”


An Nhiên gật đầu.


– “Hiện tại, tớ đang rơi.”


Gia Minh không hỏi thêm. Chỉ ngồi đó, cùng cô nhìn mưa rơi, như hai người bạn đã quen từ lâu.


Trong những cơn mưa, đôi khi người ta không cần lời yêu thương. Chỉ cần một bát cháo nóng, một ly cacao, và một người chơi đàn kế bên.


An Nhiên không biết Gia Minh là ai, đến đây vì điều gì. Nhưng cô biết… trái tim mình vừa mở ra một ngăn nhỏ cho ai đó bước vào.


“Nếu trái tim là căn phòng trọ nhỏ, thì hôm nay… có thêm một người gõ cửa.”

Bình Luận (0)
Comment