Nắng Ấm Sau Mưa

Chương 20 - Chương 20: Biểu Cảm Chưa Nói – Quyết Định Về Tình Yêu

Ánh chiều nhuộm vàng cả sân trường Nho Quan A, những chiếc lá bắt đầu rơi rụng báo hiệu mùa thu đang đến gần. Trong lớp học, An Nhiên vẫn ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt trống rỗng nhìn ra xa xăm. Cô cảm nhận được tim mình đang rung lên từng nhịp mạnh mẽ, nhưng những suy nghĩ hỗn độn khiến cô không thể nắm bắt rõ ràng cảm xúc của mình.


Cô nhớ lại những ngày đầu tiên Phong chuyển đến lớp. Cậu bạn ấy với nụ cười rạng rỡ, luôn biết cách làm cô cười dù cho cô đang buồn bã đến đâu. Phong như một cơn gió nhẹ, thổi bay những lớp băng giá mà cô tự dựng lên quanh mình sau biến cố gia đình. Nhưng bên cạnh đó, Gia Minh – người bạn từ thời cấp hai, vẫn luôn âm thầm bên cô. Gia Minh không ồn ào như Phong, nhưng sự dịu dàng và chân thành của cậu khiến cô cảm thấy an toàn và được yêu thương.


Ngày hôm nay, trong tim An Nhiên có những câu hỏi chưa có lời đáp. Cô biết mình cần phải chọn lựa, nhưng làm sao có thể dễ dàng khi tình cảm dành cho Phong và Gia Minh đều quan trọng đến thế?


Ngay lúc đó, tiếng bước chân nhanh vang lên phía sau khiến cô giật mình. Phong chạy đến, hơi thở dồn dập, ánh mắt đầy lo lắng:


— Nhiên, cậu sao vậy? Cả ngày hôm nay tớ thấy cậu khác lắm, không còn vui vẻ như trước.


An Nhiên quay lại, cố gắng mỉm cười:


— Tớ... chỉ đang suy nghĩ thôi.


Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay cô:


— Cậu biết không, tớ thích thấy cậu cười. Đừng giữ mọi thứ một mình, kể với tớ nhé.


An Nhiên cảm nhận được sự chân thành trong ánh mắt Phong, nhưng lòng cô vẫn ngổn ngang.


— Phong, cậu thật sự quan trọng với tớ, nhưng... Gia Minh cũng thế.


Phong nhíu mày, giọng hơi buồn:


— Tớ biết, và tớ không muốn cậu phải lựa chọn giữa chúng tớ nếu điều đó làm cậu đau lòng.


An Nhiên nhìn sâu vào mắt Phong:


— Tớ cũng không muốn làm ai tổn thương cả...


Sau giờ học, An Nhiên tìm đến quán cà phê nhỏ bên góc phố, nơi mà cô và Gia Minh thường đến trò chuyện. Gia Minh đã đợi sẵn ở đó, vẻ mặt có phần trầm tư. Cậu nhìn cô thật lâu trước khi nói:


— Nhiên, tớ biết cậu đang bối rối. Tớ không muốn là người khiến cậu áp lực, chỉ muốn cậu biết tớ luôn ở đây.


An Nhiên lặng lẽ ngồi xuống, ánh mắt đượm buồn:


— Gia Minh, tớ cảm thấy thật khó để nói hết những điều trong lòng. Tớ không biết phải lựa chọn thế nào cho đúng.


Gia Minh nắm lấy tay cô, giọng dịu dàng:


— Đừng lo, dù cậu chọn thế nào, tớ cũng sẽ ủng hộ. Tớ muốn cậu hạnh phúc, không phải vì tớ, mà vì chính bản thân cậu.


Ánh mắt An Nhiên như sáng lên, cô mỉm cười nhẹ nhàng:


— Cảm ơn cậu, Gia Minh.


Đêm về, An Nhiên nằm trên giường, suy nghĩ về những lời của Phong và Gia Minh. Hai con người, hai tình cảm khác nhau nhưng đều khiến trái tim cô rung động. Cô biết mình cần phải mạnh mẽ hơn, không thể mãi trốn tránh.


Điện thoại rung lên, dòng tin nhắn của Phong hiện lên:


“Tớ biết cậu đang khó khăn, nhưng đừng quên rằng tớ luôn ở bên cậu.”


Ngay sau đó là tin nhắn của Gia Minh:


“Lựa chọn là của cậu, nhưng tớ mong cậu biết rằng tớ sẽ luôn chờ đợi.”


An Nhiên thở dài, ánh trăng chiếu xuyên qua khung cửa sổ, như soi sáng con đường phía trước cô cần đi.


Ngày hôm sau, trong sân trường, An Nhiên quyết định đối diện với cảm xúc của mình. Cô tìm gặp Phong trước, ánh mắt kiên định:


— Phong, tớ biết cậu quan tâm tớ rất nhiều, và tớ cũng thật sự trân trọng điều đó.


Phong nắm lấy tay cô, không giấu nổi niềm vui:


— Vậy thì cậu sẽ cho tớ cơ hội chứ?


An Nhiên mỉm cười:


— Tớ cần thêm thời gian để hiểu rõ hơn về cảm xúc của mình, nhưng tớ hứa sẽ không để cậu đợi quá lâu.


Phong gật đầu, ánh mắt tràn đầy hy vọng.


Rồi cô quay sang tìm Gia Minh, người đang đứng lặng lẽ bên gốc cây cổ thụ:


— Gia Minh, tớ cũng muốn cảm ơn cậu vì đã luôn bên cạnh tớ.


Gia Minh mỉm cười ấm áp:


— Tớ sẽ luôn ở đây, dù cậu chọn thế nào.

Bình Luận (0)
Comment