Nắng Ấm Sau Mưa

Chương 19 - Chương 19: Lời Thì Thầm Trong Gió

Những ngày cuối tháng năm, trường Nho Quan A như ngập tràn trong sắc đỏ của hoa phượng và màu trắng tinh khôi của áo học sinh. Sân trường rợp bóng cây, nhưng dường như không thể ngăn được cái nắng gắt đầu hè. Tiếng ve kêu râm ran khắp nơi, như khơi dậy trong mỗi người học trò những cảm xúc hỗn độn: vừa háo hức, vừa bồi hồi.


An Nhiên ngồi bên khung cửa lớp học, chống cằm nhìn ra sân trường. Gió nhẹ thổi, cuốn theo mùi nắng, mùi bảng phấn, và cả những kỷ niệm mới chớm nở.


Đã hơn một tuần kể từ ngày cô nhắn tin cho Gia Minh, nói rằng cô muốn thử tin cậu ấy một lần. Từ đó, mối quan hệ của hai người không bùng nổ như một cơn sóng lớn, mà lại giống như mặt hồ phẳng lặng — từng gợn sóng nhỏ, yên ả và dịu dàng.


Họ vẫn ngồi cùng nhau giờ ra chơi, vẫn chia sẻ những mẩu chuyện nhỏ về bài vở, về âm nhạc, về những trò đùa vặt vãnh của lớp. Nhưng giữa những điều bình thường ấy, An Nhiên cảm nhận được một sợi dây vô hình đang dần siết chặt hai người lại gần nhau hơn.


Trưa hôm đó, sau giờ học, khi học sinh đang rời khỏi lớp lác đác, Gia Minh lặng lẽ kéo tay An Nhiên lại.


– “Cậu rảnh không? Tớ có thứ muốn cho cậu xem.”


– “Gì vậy?” – An Nhiên nghiêng đầu.


– “Đi rồi biết.”


Cô mỉm cười. Cái cách cậu ấy nói đôi khi thật trầm lặng nhưng mang lại cảm giác yên tâm kỳ lạ.


Cả hai đi xuống tầng trệt, băng qua dãy hành lang nối ra sau trường. Nơi đó có một căn phòng cũ kỹ – từng là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ mỹ thuật, giờ đã bỏ trống, chỉ còn vài chiếc giá vẽ phủ bụi và một cái bảng trắng lem nhem nét bút dạ.


Gia Minh đẩy cửa bước vào trước, rồi quay lại đưa tay ra mời.


An Nhiên ngần ngại vài giây rồi bước vào theo. Cô ngạc nhiên khi thấy giữa phòng là một bức tranh dang dở — bức ký họa chân dung một cô gái đang ngồi dưới gốc phượng, tay cầm quyển sách, mái tóc bay nhẹ theo gió.


– “Tớ vẽ đấy.” – Gia Minh lên tiếng, ánh mắt không nhìn cô mà chỉ chăm chú vào bức tranh.


An Nhiên lặng người.


Cô nhận ra – đó là mình. Chính là dáng ngồi của cô ở gốc phượng gần thư viện, nơi cô hay đọc sách một mình mỗi sáng thứ Hai.


– “Khi nào… cậu vẽ cái này vậy?”


– “Lúc cậu không để ý.” – Gia Minh mỉm cười. “Tớ chỉ muốn ghi lại một khoảnh khắc khiến tim mình rung động.”


An Nhiên nhìn bức tranh hồi lâu, rồi khẽ nói:


– “Cậu hay thật đấy. Vừa vẽ đẹp, vừa biết chọn đúng khoảnh khắc.”


– “Tớ không giỏi ăn nói, không viết thư tình, cũng không biết tặng hoa. Nhưng nếu cậu hỏi tớ có thật lòng không, thì… tất cả đều nằm trong bức tranh này.”


Giọng nói ấy không cần quá lớn. Nhưng trong căn phòng yên tĩnh, những lời ấy như thấm vào từng ngóc ngách trong trái tim cô.


Cô không biết phải đáp lại thế nào. Chỉ thấy mắt mình hơi ươn ướt. Không phải vì xúc động, mà là vì cô không ngờ có người lại để tâm đến mình đến mức ấy.


Ngày hôm sau, trong giờ học Toán, không khí trong lớp bắt đầu râm ran vì một tin đồn mới lan truyền khắp trường.


Người ta nói Gia Minh đang hẹn hò với một bạn nữ lớp 12A1 – xinh đẹp, học giỏi, con nhà khá giả.


Tin đồn xuất hiện từ một tấm ảnh được chụp lén ở nhà sách cuối tuần trước: Gia Minh và cô gái ấy đang đứng cạnh nhau, khá gần.


An Nhiên thấy tấm ảnh trên điện thoại của Linh – cô bạn thân ngồi bàn trên. Linh quay xuống thì thầm:


– “Ê, mày coi đi. Tao thấy không ổn lắm đâu.”


An Nhiên giả vờ cười:


– “Có khi chỉ là tình cờ thôi. Mua sách chung mà.”


Nhưng trong lòng cô, một cảm giác lạ len vào — mơ hồ, khó chịu, và… chua chát.


Suốt buổi học, cô không dám quay sang nhìn Gia Minh. Cậu vẫn im lặng, không nói gì, không giải thích gì. Cũng không một lần chủ động bắt chuyện như mọi hôm.


An Nhiên không trách, nhưng cô bắt đầu thấy bất an.


Chiều hôm đó, cô quyết định đi về một mình, không nhắn tin, không đợi cậu.


Đi ngang qua thư viện, cô bắt gặp Hạ Mi – chính là cô gái trong tấm ảnh đồn thổi hôm trước – đang cười nói với nhóm bạn. Và rồi ánh mắt của Hạ Mi chạm vào cô, thoáng chút đánh giá, rồi quay đi như thể cô không đáng để bận tâm.


Cảm giác bị xem nhẹ khiến lòng An Nhiên như thắt lại.


Cô đi thẳng về nhà, cố tỏ ra bình thản. Nhưng tối hôm đó, khi mở điện thoại lên, thấy tin nhắn từ Gia Minh, cô chỉ đọc rồi không trả lời.


“Tớ biết cậu đã thấy tấm ảnh đó. Nhưng mọi chuyện không như người ta nghĩ đâu.”
Không như người ta nghĩ? Vậy là như thế nào?


Hôm sau, Gia Minh chủ động đứng chờ cô ở cổng trường. Khi An Nhiên đến gần, cậu nói:


– “Mình nói chuyện chút được không?”


An Nhiên nhìn cậu, im lặng vài giây rồi gật đầu.


Hai người ngồi xuống chiếc ghế đá quen thuộc ở góc sân sau trường – nơi lần đầu Gia Minh tặng cô bông hoa nhỏ.


– “Tớ không muốn cậu hiểu lầm. Hạ Mi chỉ là bạn cũ. Hôm đó tình cờ gặp nhau ở nhà sách, rồi cô ấy nhờ tớ giúp chọn sách cho em trai. Người ta chụp lén lúc bọn tớ đứng gần nhau thôi.”


– “Tớ không giận.” – An Nhiên nói nhỏ.


– “Nhưng cậu tránh mặt tớ cả ngày hôm qua.”


Cô im lặng.


– “Tớ hiểu. Tớ biết cậu không phải kiểu người dễ tin tưởng người khác. Và nếu tớ làm gì khiến cậu không thoải mái, tớ xin lỗi.”


An Nhiên ngẩng đầu nhìn cậu. Trong ánh mắt ấy là sự chân thành. Không phải thứ được tạo ra để làm vừa lòng ai, mà là điều thật sự xuất phát từ trái tim.


– “Tớ chỉ… sợ.”


– “Sợ gì?”


– “Sợ là mình sẽ lại tin lầm người.”


Gia Minh không đáp lại ngay. Cậu chỉ đưa tay ra, đặt nhẹ lên mu bàn tay cô.


– “Vậy để tớ chứng minh. Không bằng lời. Mà bằng cách ở bên cậu, mỗi ngày, thật tử tế.”


An Nhiên nhìn bàn tay ấy – hơi ấm, kiên định, và lặng lẽ.


Sau vài giây ngập ngừng, cô nắm lấy tay cậu.


Ngày hôm đó, tiếng ve vẫn kêu râm ran trên những cành phượng vĩ, nhưng trong lòng An Nhiên, đã không còn ồn ào như trước nữa.


Cô học được cách tin một người. Tin từ những điều nhỏ nhặt nhất.

Bình Luận (0)
Comment