Nắng Ấm Sau Mưa

Chương 18 - Chương 18: Những Bước Chân Gần Lại

Buổi sáng ở trường Nho Quan A hôm nay có gì đó khác lạ.


Không hẳn vì thời tiết dịu dàng hơn, hay ánh nắng mỏng nhẹ lấp lánh sau tán cây bàng đầu hè. Mà vì trong tim An Nhiên có điều gì đó đang lặng lẽ thay đổi – một cảm giác vừa hồi hộp, vừa bối rối, vừa ấm áp.


Từ khi nhận được tin nhắn tối hôm qua từ Gia Minh, cô chẳng ngủ được bao nhiêu. Cứ lăn qua lăn lại trên giường, hết đọc lại dòng chữ ấy, rồi lại tưởng tượng ra đủ loại phản ứng: nếu hôm sau gặp cậu ấy, nên cười nhẹ hay nên giả vờ bình thản? Nên bắt chuyện trước hay chờ cậu ấy?


“Vậy... tớ có thể tiếp tục theo đuổi không?”
Dòng chữ ngắn thôi mà khiến trái tim cô đập loạn cả lên.


Trong lớp, Gia Minh vẫn ngồi chỗ cũ. Nhưng có gì đó trong ánh mắt của cậu khác lạ. Không còn cái lạnh lùng, trầm lặng như trước, mà là sự dịu dàng không giấu diếm.


Khi An Nhiên bước vào, ánh mắt hai người chạm nhau trong tích tắc. Không ai nói gì, nhưng ánh nhìn đủ để khiến không khí giữa hai người nóng lên.


An Nhiên ngồi xuống, lấy sách vở ra, nhưng chẳng thể tập trung được. Cô nghe tiếng lớp xì xào phía sau lưng, ai đó đang bàn chuyện tình cảm của các bạn lớp bên. Bình thường cô sẽ không quan tâm, nhưng hôm nay lại vô thức lắng nghe, vì đầu óc cứ miên man nghĩ về chuyện của mình.


Gia Minh có thật sự nghiêm túc không? Hay chỉ là một lời đùa nhẹ lúc khuya?


Giờ ra chơi, khi An Nhiên đang định ra ngoài mua sữa, Gia Minh bước tới bên bàn cô. Cậu không nói nhiều, chỉ hỏi:


– “Cậu rảnh không? Đi dạo với tớ một lát.”


An Nhiên hơi bất ngờ, nhưng gật đầu.


Hai người đi bộ quanh sân sau trường, nơi ít học sinh tụ tập hơn, chỉ có hàng cây bàng già im lìm và vài chú chim sẻ chuyền cành. Tiếng bước chân hai người giẫm nhẹ lên những chiếc lá khô, nghe rất khẽ.


– “Tớ xin lỗi nếu tin nhắn hôm qua khiến cậu bối rối.” – Gia Minh mở lời.


– “Không... không sao mà.” – An Nhiên đáp nhỏ. “Tớ chỉ... bất ngờ.”


Gia Minh khẽ gật đầu, rồi dừng lại trước một bụi hoa nhỏ mọc ven hàng rào trường. Cậu cúi xuống hái một bông, đưa cho cô.


– “Tớ không định làm mọi thứ phức tạp đâu. Tớ chỉ muốn cậu biết, cảm xúc của tớ là thật.”


An Nhiên cầm lấy bông hoa nhỏ trên tay, hơi run. Một phần vì xúc động, phần vì chưa từng có ai bày tỏ với cô một cách chân thành như thế.


Câu chuyện giữa họ kéo dài đến tận khi trống báo vào lớp vang lên.


Khi quay lại lớp, An Nhiên phát hiện ra ánh mắt của Linh – cô bạn thân ngồi bàn trên – đang chăm chú nhìn mình đầy ẩn ý.


Sau giờ học, Linh kéo cô ra một góc:


– “Tao thấy mày với Gia Minh đi với nhau đấy nhé. Có chuyện gì không?”


An Nhiên cười nhẹ, nhưng vẫn lảng tránh:


– “Không có gì đâu, chỉ là nói chuyện một chút.”


Linh nghiêng đầu:


– “Ờ, vậy hả? Nhưng nhớ, nếu có gì thì kể nha. Mày biết tao luôn đứng về phía mày mà.”


An Nhiên gật đầu, thầm cảm ơn vì có một người bạn hiểu chuyện như vậy.


Những ngày sau đó, mọi thứ giữa An Nhiên và Gia Minh không tiến triển quá nhanh, nhưng đủ để ai quan sát kỹ cũng nhận ra có điều gì đó đang chớm nở.


Họ thường xuyên trao đổi bài vở, chia sẻ những bản nhạc yêu thích, và đôi khi... chỉ là ngồi bên nhau im lặng. Nhưng chính sự im lặng đó lại khiến trái tim cô đập nhanh hơn bất kỳ điều gì.


Một buổi chiều, sau khi tan học, Gia Minh đứng chờ cô trước cổng trường.


– “Hôm nay tớ rảnh. Cậu có muốn đi dạo không?”


An Nhiên không suy nghĩ quá lâu, liền gật đầu.


Hai người rảo bước trên con đường nhỏ dẫn về phía hồ đá sau trường – nơi thường chỉ có vài học sinh biết đến. Ở đó yên tĩnh, mát mẻ và trong lành, rất thích hợp để trốn khỏi mọi xô bồ của trường lớp.


– “Gia Minh,” – An Nhiên nói khi cả hai ngồi xuống ghế đá, “Tớ vẫn còn thấy sợ.”


– “Sợ gì?”


– “Sợ là nếu tớ thích cậu, rồi một ngày nào đó... cậu đổi ý.”


Gia Minh im lặng một lúc. Rồi cậu quay sang nhìn cô, nghiêm túc:


– “Nếu một ngày nào đó tớ đổi ý, thì tớ sẽ là người phải tiếc cả đời.”


Câu trả lời ấy khiến An Nhiên bất giác mỉm cười. Lần đầu tiên, cô thấy mình được đặt vào vị trí quan trọng trong trái tim một người khác.


Tối hôm đó, cô mở điện thoại, viết một dòng tin nhắn thật lâu. Rồi xóa đi, rồi lại gõ lại.


Cuối cùng, cô gửi:


An Nhiên:


“Tớ không biết sau này sẽ ra sao. Nhưng bây giờ... tớ muốn thử tin cậu một lần.”
Không có biểu tượng, không dấu chấm than. Nhưng đó là tin nhắn khiến Gia Minh im lặng rất lâu trước khi đáp lại bằng một câu đơn giản:


Gia Minh:


“Vậy tớ sẽ cố gắng không làm cậu thất vọng.”
Tình yêu học trò – lúc thì rực rỡ như nắng tháng ba, lúc lại mong manh như gió đầu hè. Nhưng với An Nhiên, những cảm xúc chân thật ấy là một phần thanh xuân mà cô sẽ không bao giờ muốn quên.


Dù tương lai thế nào, thì hiện tại này – những bước chân đầu tiên, những tin nhắn đầu tiên, và cả những ánh nhìn e ấp – đều là thứ cô muốn trân trọng hết mình.

Bình Luận (0)
Comment