Sau đêm hội, An Nhiên tưởng rằng mọi thứ sẽ quay lại bình thường. Nhưng hóa ra... mọi thứ không còn bình thường được nữa.
Sáng hôm sau, khi bước vào lớp, cô đã vô thức tìm kiếm ánh mắt của Gia Minh. Anh vẫn ngồi đó, bình thản, tay cầm một quyển sách mới. Nhưng chỉ cần một lần chạm mắt, trái tim cô đã lại lỗi nhịp.
Có điều gì đó... đã thay đổi.
Cô quay mặt đi thật nhanh, nhưng Gia Minh đã thấy tất cả.
– “Sáng nay cậu ăn gì chưa?” – Anh hỏi, như thể chuyện tối qua chưa từng xảy ra.
– “Bánh mì... và sữa đậu.” – An Nhiên đáp, mắt vẫn nhìn bảng.
Gia Minh gật đầu:
– “Ừ, cũng tốt. Còn tớ thì quên mất. Cậu luôn nhớ ăn sáng, giỏi thật.”
Nghe vậy, An Nhiên không hiểu sao lại thấy tim mình ấm lên. Chỉ là vài câu quan tâm vu vơ, nhưng... sao lại dễ khiến người ta rung động thế này?
Buổi học – khó tập trung
Trong giờ Văn, khi cô giáo đang giảng về “Tuổi trẻ và những dằn vặt trong ‘Tuổi thơ dữ dội’,” An Nhiên vẫn chưa thể tập trung. Cô liên tục lén liếc sang Gia Minh – người dường như cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt anh không còn xa cách. Nó có gì đó mềm mại hơn, sâu hơn... và cũng dễ khiến người ta chết chìm hơn.
“Cậu có từng thích ai chưa?”
Câu hỏi đó vẫn văng vẳng trong đầu cô suốt từ hôm qua.
Cô đã từng thích một người.
Người ấy từng giúp cô khi không ai lên tiếng.
Người ấy từng là lý do để cô tin vào điều tử tế.
Và người ấy... là Gia Minh.
Tin nhắn tối muộn
Tối hôm đó, khi đã leo lên giường, tay vẫn ôm cuốn tiểu thuyết dở dang, điện thoại An Nhiên sáng lên:
Gia Minh:
“Tớ đang nghe playlist cậu gửi. Nghe hay lắm.”
“Có bài nào là ‘tâm trạng hiện tại’ không?”
An Nhiên chần chừ, rồi bấm gửi:
An Nhiên:
“Bài thứ 3. Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi.”
Khoảng vài phút sau, tin nhắn trả lời tới:
Gia Minh:
“Vậy... tớ có thể tiếp tục theo đuổi không?”
An Nhiên nhìn dòng chữ ấy. Mặt cô nóng lên, còn tay thì run run như đang giữ một bí mật quý giá.
Cô không trả lời ngay. Cô cần thời gian. Nhưng nụ cười trên môi cô đêm đó... là thật.