Nắng Ấm Sau Mưa

Chương 16 - Chương 16: Cảm Xúc Trong Đêm Hội

Ánh sáng rực rỡ của đèn lồng, những dải đèn LED treo khắp sân trường, và tiếng nhạc rộn ràng vang lên trong lễ hội khiến không khí buổi tối tại THPT Nho Quan A trở nên huyền ảo hơn bao giờ hết.


Gian hàng của lớp 11A4 – à quên, bản cũ là thế nhé – nổi bật với lối trang trí đậm chất cổ điển, kiểu quán cà phê hoài niệm với những bức tranh vẽ tay, bàn ghế gỗ nhỏ, và chiếc radio cũ kỹ phát nhạc nhẹ nhàng.


An Nhiên ngồi ở góc gian hàng, mặc một chiếc váy trắng đơn giản, tóc buộc thấp, gương mặt ánh lên dưới ánh đèn vàng ấm. Cô không ngờ bản thân lại có thể hòa mình vào không khí tập thể như thế này – không còn chỉ là cô học sinh lặng lẽ mỗi ngày đeo tai nghe ngồi một góc lớp nữa.


– “Cậu pha trà ngon thật đấy.” – Gia Minh ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng nói.


An Nhiên mỉm cười:


– “Tại hôm nay vui nên trà cũng thơm hơn.”


Gia Minh im lặng một lúc rồi mới hỏi:


– “Cậu có thấy... giống như chúng ta đang sống trong một thế giới khác không? Không áp lực học hành, không tranh cãi, chỉ có tiếng cười và ánh sáng…”


Câu nói ấy khiến tim An Nhiên chậm lại một nhịp. Cô gật đầu, ánh mắt nhìn ra xa — nơi sân khấu đang rộn ràng với các tiết mục nhảy hiện đại.


– “Ừ. Nhưng tớ biết mai mọi thứ sẽ lại trở về như cũ thôi.”


Gia Minh nhìn sang cô. Đôi mắt ấy – đen sâu và sáng như mặt nước mùa thu – có gì đó khiến An Nhiên không dám đối diện lâu. Cô quay mặt đi, giả vờ chỉnh ly trà trên bàn.


– “Nhiên này.”


– “Hả?”


– “Nếu tớ nói... tớ không muốn ngày mai giống như mọi ngày trước thì sao?”


Câu hỏi buông ra nhẹ nhàng, nhưng với An Nhiên, nó nặng như một cú va chạm trong lòng. Tay cô khựng lại trên ly trà, tim như bị ai đó bóp nhẹ một cái.


Cô quay lại nhìn Gia Minh – nghiêm túc, chân thành và... mong chờ.


Cô không biết nên trả lời thế nào. Nhưng trong khoảnh khắc đó, cô đã cảm thấy rất rõ — có gì đó giữa họ đang thay đổi.
SAU BUỔI LỄ
Khi lễ hội kết thúc, học sinh lần lượt rời sân trường. Trên đường đi ra, Gia Minh lặng lẽ đi bên cạnh An Nhiên. Không ai nói gì. Nhưng cái im lặng đó lại... dễ chịu lạ thường.


Bất ngờ, Gia Minh dừng lại trước bức tường gạch cũ sau trường. Nơi ấy vắng, chỉ có ánh sáng từ bóng đèn vàng chiếu xuống loang loáng.


– “Tớ có thể hỏi một điều không?”


– “Ừm...”


– “Cậu có từng thích ai chưa?”


Câu hỏi đột ngột khiến An Nhiên gần như ngừng thở. Cô cảm giác như mọi tiếng ồn phía xa đều biến mất.


– “Từng.” – Cô đáp, sau vài giây.


– “Giờ thì sao?”


An Nhiên quay sang, nhưng không trả lời. Vì lúc này, cô nhận ra... trái tim mình đang đập rất nhanh. Và lý do thì đang đứng ngay trước mặt cô – với ánh mắt như muốn xuyên qua mọi lớp vỏ bọc.


“Tớ... chưa rõ nữa.”
– “Ừ. Nhưng nếu một ngày cậu chắc chắn, thì cứ nói cho tớ biết nha.”


Rồi Gia Minh cười nhẹ – nụ cười không quá rực rỡ, nhưng đủ để đốt cháy cả đêm đông lạnh giá.


Cuối chương, không ai nói thêm gì. Nhưng trên đường về, trong lòng An Nhiên cứ vang mãi một câu hỏi:


“Mình đang cảm nắng thật sao?... Hay là... đã thích cậu ấy từ lâu rồi?”

Bình Luận (0)
Comment