Nắng Ấm Sau Mưa

Chương 15 - Chương 15: Lễ Hội Ánh Sáng – Khi Mọi Thứ Bắt Đầu

Tháng mười một – trời Ninh Bình trở lạnh rất nhanh. Trường THPT Nho Quan A bắt đầu trang trí cho Lễ Hội Ánh Sáng – một sự kiện thường niên tổ chức vào giữa học kỳ I. Đây là dịp đặc biệt để học sinh được thể hiện tài năng, lớp nào cũng thi đua chuẩn bị gian hàng, sân khấu, và trang trí khuôn viên rực rỡ nhất.


Lần đầu tiên, An Nhiên cảm thấy háo hức với một sự kiện ở trường. Có lẽ vì lần này… cô không còn cảm thấy cô đơn.


Lớp 11A4 chuẩn bị lễ hội
Buổi họp lớp đầu tuần diễn ra sôi nổi hơn thường lệ. Cả lớp tụ tập trong phòng học, mọi người tranh nhau đề xuất ý tưởng cho gian hàng.


– “Hay lớp mình làm quán trà sữa handmade nhé? Tớ biết công thức nè!” – Ly béo háo hức.


– “Không được, trà sữa dễ trôi hàng nhưng bị trùng lắm. Lớp 11A2 năm ngoái làm rồi.”


– “Vậy lớp mình mở gian hàng tarot đi! An Nhiên bói chuẩn lắm mà!” – Một bạn nữ chen vào.


Cả lớp ồ lên.


An Nhiên đỏ mặt.


– “Tớ đâu có bói gì đâu… Chỉ hay đọc sách về tâm lý với trực giác tốt chút thôi.”


Gia Minh lúc này mới nói:


– “Hay là lớp mình kết hợp nhỉ? Làm một gian hàng “Trạm Dừng Cảm Xúc” – vừa có trà thảo mộc thư giãn, vừa có góc bói nhẹ kiểu vui vui thôi, ai muốn nghỉ ngơi có thể ghé qua.”


Cả lớp im lặng vài giây. Rồi tiếng vỗ tay vang lên rào rào.


– “Quá đỉnh luôn Gia Minh ơi!”


– “Tên hay dễ sợ, lại hợp mùa đông.”


– “Vậy đồng ý luôn đi, An Nhiên làm phụ trách phần cảm xúc – trang trí, lời nhắn, tarot vui vui. Còn Gia Minh phụ trách âm thanh và decor.”


An Nhiên ngạc nhiên khi tên mình được nhắc đến, nhưng cô không phản đối. Cô nhìn sang Gia Minh – ánh mắt anh không hỏi “có ổn không?” nữa, mà là “đi cùng tớ nhé.”


Và cô gật đầu.


Đêm chuẩn bị – ánh sáng đầu tiên
Ba ngày trước lễ hội, học sinh được ở lại trường buổi chiều để chuẩn bị. Gian hàng lớp 11A4 nằm dưới gốc cây phượng già, nơi ánh đèn lồng vàng hắt xuống từng vệt ấm áp.


An Nhiên cắt giấy, viết những lời nhắn “healing” bằng mực nâu trên từng tấm thiệp nhỏ.


“Nếu bạn đang mệt, hãy dừng lại một chút.


Thế giới này có thể xoay chậm cho bạn nghỉ ngơi.”


“Bạn không vô hình đâu. Có ai đó vẫn dõi theo bạn, như chúng mình đang dõi theo khách ghé thăm nơi này.”
Cô không để tên, nhưng Gia Minh nhận ra nét chữ.


Anh ngồi cách cô một mét, đang lắp đèn LED quanh tán cây.


– “Cậu đang viết điều mình muốn nghe, hay điều mình từng ước có ai nói với mình?” – Anh hỏi.


An Nhiên khựng lại.


– “Cả hai.”


Gia Minh gật gù. Rồi anh đưa cho cô một bức thiệp khác. Trên đó là nét chữ của anh:


“Nếu cậu không tìm thấy ánh sáng, hãy nhớ: chính cậu cũng là một đốm sáng.”
An Nhiên đọc, ngẩng lên nhìn anh – ánh mắt cô hơi long lanh. Nhưng rồi lại cúi xuống, che đi.


Lễ hội bắt đầu – đêm ngập ánh sáng
Chiều thứ Bảy, Lễ Hội Ánh Sáng chính thức diễn ra.


Khuôn viên trường rực rỡ như một khu chợ đêm thu nhỏ. Gian hàng lớp 11A4 nổi bật với dải đèn dây quấn quanh thân cây, những tấm bảng gỗ khắc lời nhắn “Dừng chân một chút, bạn sẽ thấy nhẹ lòng hơn.”


An Nhiên mặc áo len trắng và váy xếp ly, đội mũ nồi xám. Cô như hòa vào không khí nhẹ nhàng của gian hàng, đôi mắt luôn mỉm cười khi chào khách. Gia Minh đứng góc sân khấu mini, vừa chơi guitar vừa giữ nhịp nhạc nhẹ nhàng cho cả khu.


Rất nhiều người ghé qua.


Có những bạn gái cười khúc khích khi được bói “chọn một lá bài” từ An Nhiên. Có cả những nam sinh ngồi lặng một lúc chỉ để nghe nhạc và nhìn ánh đèn.


Một bức ảnh – và những rung động
Lúc gần 8 giờ tối, Hoàng Phong xuất hiện.


Cậu mặc sơ mi đen, khoác áo hoodie mỏng. Đứng cách xa gian hàng, nhìn An Nhiên một lúc lâu.


Gia Minh cũng thấy.


Không ai nói gì. Chỉ có điều, lần đầu tiên, An Nhiên không né tránh ánh mắt của Phong nữa. Cô mỉm cười nhẹ – một nụ cười… khép lại mọi điều xưa cũ.


Phong gật đầu. Rồi bước đi.


Một nhiếp ảnh gia tình nguyện đi ngang, bảo: “Hai bạn dễ thương quá, cho mình chụp một tấm được không?”


An Nhiên ngập ngừng. Gia Minh mỉm cười:


– “Nếu cậu thấy ổn.”


Và cô đứng cạnh anh.


Click.


Một bức ảnh được lưu giữ – dưới ánh đèn lồng, giữa dải đèn LED ấm áp, hai người mỉm cười – không là gì cụ thể, nhưng rất dịu dàng.


Cuối lễ hội – một lời hứa
Đêm lễ hội kết thúc lúc 9 giờ. Mọi người lục đục dọn đồ.


An Nhiên đứng một mình, tay cầm lá bài tarot cuối cùng – “The Star” (Ngôi sao).


Gia Minh bước đến.


– “Tớ thấy cậu rút lá đó rất nhiều hôm nay.”


– “Tại vì... hy vọng là thứ con người cần nhất, dù nhiều khi không nói ra.”


Gia Minh nhìn cô một lúc. Rồi nói chậm rãi:


– “Tớ không mong cậu chọn tớ ngay.


Tớ chỉ mong, mỗi lần cậu cần một chút ánh sáng, cậu nhớ rằng – tớ vẫn ở đây.”


An Nhiên nhìn anh. Trong mắt cô không còn hoang mang. Cô đưa lá bài cho anh.


– “Còn cậu thì sao? Cậu có ánh sáng không?”


– “Tớ tìm thấy rồi.” – Anh cười, ánh mắt không rời cô.


“Khi trái tim đã đủ đầy, nó sẽ tự biết đi về đâu. Còn khi ánh sáng xuất hiện – bóng tối cũng không còn đáng sợ nữa.”

Bình Luận (0)
Comment