Nắng Ấm Sau Mưa

Chương 37 - Chương 37: Trưởng Thành Là Học Cách Đi Tiếp

Sau tai nạn, Phong mất gần hai tuần để dần hồi phục hoàn toàn ý thức và chức năng phản xạ. Dù không bị liệt, nhưng bác sĩ khuyên cậu cần vật lý trị liệu đều đặn để tránh tình trạng căng cơ và mất cân bằng thần kinh về sau.


Những ngày nằm viện, bên cạnh Phong không phải ai khác, chính là An Nhiên. Cô không nói quá nhiều, nhưng sự hiện diện của cô như một luồng khí ấm trong căn phòng trắng toát.


Một ngày nọ, Phong tỉnh dậy trong ánh nắng sớm chiếu qua khung cửa kính. Mắt cậu nhìn thấy dáng người gầy gò đang ngồi bên cạnh, gục đầu ngủ thiếp đi.


“Nhiên…”
Cô giật mình. Ngẩng lên, mỉm cười, rồi lấy khăn ấm lau nhẹ tay cho Phong.


“Chào buổi sáng.”


“Cậu thức cả đêm à?”


“Không. Chỉ là chợp mắt lúc đang canh cậu thở đều.”


Cả hai im lặng một lát. Rồi Phong nắm tay cô, giọng rất nhẹ:


“Cậu không quay lại Hàn sao?”
Câu hỏi như viên đá rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.


An Nhiên thoáng khựng lại. Cô biết, câu hỏi này sớm muộn gì cũng sẽ đến.


“Tớ xin bảo lưu một kỳ.”
“Không đáng đâu.”


“Vì sao lại không?”


“Vì… tớ không muốn giấc mơ của cậu dừng lại vì tớ.”


Nhiên lặng người.


“Giấc mơ của tớ là một thứ rộng lớn. Nhưng cậu… là người ở trong giấc mơ ấy.”


Phong xuất viện vào ngày thứ 19 sau ca mổ. Đi lại được, nhưng bước chân vẫn chậm. Mỗi lần bước xuống cầu thang, tay cậu vẫn phải nắm lấy thành vịn, và mỗi buổi chiều, cậu đều phải đi dạo chậm rãi ít nhất 15 phút.


Nhiên vẫn bên cạnh. Cô không tỏ ra thương hại, không nói những câu sáo rỗng kiểu “cậu sẽ ổn thôi”. Cô chỉ cùng cậu đi bộ, cùng cậu nấu bữa tối tại nhà, cùng cậu xem phim.


Một buổi chiều, trong lúc cùng ngồi đọc sách ở quán cafe cũ – nơi từng là chốn hẹn hò đầu tiên, Phong nói:


“Cậu không thể cứ vì tớ mà bỏ lỡ mọi thứ.”
Nhiên mỉm cười:


“Tớ không bỏ. Tớ chỉ chọn lại.”
“Tớ không xứng đáng để cậu đánh đổi nhiều như vậy.”
“Phong, yêu không phải là xem ai xứng hay không. Mà là biết rõ điều gì khiến mình bình yên.”


Nhưng càng gần nhau, Nhiên càng thấy rõ Phong… đang dần rút mình lại. Cậu không còn chủ động rủ cô đi đâu như trước, không còn pha trò, thậm chí… ít cười hơn.


Tối hôm ấy, trong bữa ăn, Nhiên thấy Phong ăn rất ít.


“Cậu sao thế?”


“Không sao.”


“Lại nói dối.”


Phong im lặng, đặt bát xuống, gác đũa.


“Cậu có biết… từ ngày ra viện, tớ cảm thấy như một người khác?”


“Vì cậu vừa thoát chết.”


“Không. Không chỉ vậy. Tớ thấy mình… bất lực. Không thể như trước nữa. Không thể chạy nhảy, không thể học hành như cũ. Và tệ nhất là…”


“…?”


“Tớ sợ rằng một ngày nào đó, cậu sẽ nhìn tớ – và không còn thấy người mà cậu từng yêu nữa.”
Câu nói khiến Nhiên nghẹn lại. Cô đặt bát xuống, đến gần Phong.


“Nghe này… Cậu nghĩ tớ yêu cậu vì dáng chạy, hay vì khả năng học toán, hay vì những trò pha trò ngốc nghếch?”


Phong quay đi, im lặng.


“Không, Phong. Tớ yêu cậu vì ánh mắt cậu nhìn tớ. Vì cách cậu luôn lắng nghe. Vì sự kiên nhẫn, chân thành và… ấm áp.”


“Nhưng tớ… không còn là tớ ngày trước.”


“Vậy thì mình cùng tạo ra một phiên bản mới. Không phải quay về con người cũ – mà là cùng nhau bước tiếp, cậu hiểu không?”


Phong đưa mắt nhìn cô. Lần đầu tiên sau bao ngày, giọt nước mắt lăn dài trên má cậu.



Ngày hôm sau, Nhiên nhận được một cuộc gọi từ trường Seoul. Họ hỏi về quyết định cuối cùng – cô có quay lại kỳ mùa hè không? Học bổng vẫn giữ chỗ cho cô, nhưng nếu tiếp tục chần chừ, suất sẽ được chuyển sang cho người khác.


Cô xin thời gian đến ngày mai.


Đêm ấy, Nhiên ngồi viết thư tay. Không gửi ai cả. Chỉ là để viết ra suy nghĩ:


“Phong à… Có lẽ, khi quay về đây, tớ cứ ngỡ mình đang hi sinh vì cậu. Nhưng sau tất cả, tớ nhận ra – tớ quay về là vì chính mình. Vì trái tim tớ không thể yên nếu cậu không ổn. Nhưng tớ cũng nhận ra, tình yêu không nên biến thành xiềng xích. Không phải giữ nhau bằng thương hại. Tớ muốn quay lại Hàn Quốc. Không phải để rời xa cậu. Mà để chứng minh với chính mình rằng… mình đủ vững để yêu, đủ độc lập để không đánh mất bản thân trong tình yêu. Và đủ tin cậu – rằng cậu sẽ chờ.”


Sáng hôm sau, Nhiên nói với Phong trong công viên:


“Tớ sẽ quay lại Seoul.”
Phong hơi sững người. Nhưng rồi gật đầu:


“Tớ biết cậu sẽ.”
“Cậu có buồn không?”
“Có. Nhưng nếu không buồn, có nghĩa là tớ chẳng yêu cậu.”
Nhiên cười. Nước mắt rưng rưng.


“Tớ sẽ không đi vì trốn tránh. Tớ sẽ đi với lời hứa – sẽ quay về.”
Phong nắm tay cô, siết nhẹ:


“Còn tớ… sẽ học cách đứng vững hơn. Để khi cậu quay về, cậu vẫn thấy tớ – dù có khác – vẫn là người luôn hướng về cậu.”


Ngày cô ra sân bay lần thứ hai, không có nước mắt.


Chỉ có hai bàn tay nắm chặt.


Một nụ hôn nhẹ giữa sân ga đông người.


Một lời thì thầm:


“Cậu bay, tớ đợi.”

Bình Luận (0)
Comment