Nắng Ấm Sau Mưa

Chương 38 - Chương 38: Những Ngày Không Có Nhau

Trở lại Seoul sau gần một tháng, An Nhiên không còn là cô gái rụt rè, lạc lõng như ngày đầu. Bầu trời xanh vắt đón cô bằng cơn gió lạnh muộn màng cuối xuân. Cô đứng giữa sân bay, tay kéo vali, tai đeo tai nghe, nhưng trái tim lại dõi theo từng nhịp đập tưởng như đã bị để lại ở Việt Nam.


Trong tai, là bản thu âm giọng của Hoàng Phong gửi cô vào đêm trước ngày cô bay.


“An Nhiên.


Tớ biết cậu đang băn khoăn. Tớ cũng vậy. Nhưng tớ tin… nếu vượt qua được khoảng cách và thời gian, tình yêu của mình sẽ vững như gốc cây. Dù lá có rụng, dù bão có về.


Cậu đi nhé. Hãy sống hết mình.


Tớ… chờ.”


Cô nghe đi nghe lại đoạn ghi âm đó cả trăm lần. Mỗi lần tim lại chùng xuống một chút, nhưng cũng ấm lên một phần.



Những ngày sau đó, Nhiên dần quay trở lại nhịp học. Sáng học trên lớp, chiều ôn bài ở thư viện, tối gọi điện với Phong. Nhưng rõ ràng, không còn là những cuộc gọi dài vô tận như trước. Phong giờ bận với lịch phục hồi – vật lý trị liệu, tập luyện lại từng bước đi.


Cậu cũng phải học lại một số kỹ năng cơ bản mà trước kia vốn dĩ chẳng cần để tâm.


“Cậu biết không,” Phong cười, “Giờ tớ học cả… cách gọt táo mà không bị đứt tay.”


Nhiên cười. Nhưng phía sau nụ cười là một thoáng nghẹn.


“Tớ ước được ở bên… chỉ để gọt cho cậu.”


Khoảng cách đôi khi không chỉ đo bằng kilomet. Có những ngày, Nhiên thấy Phong trả lời tin nhắn ít hơn. Ít chủ động gọi hơn. Dù lý do cậu đưa ra là bận, mệt, hay đang tập phục hồi – vẫn có gì đó làm cô bất an.


Một tối, sau khi gọi video, cô cúp máy, rồi mở lại cuộc trò chuyện cũ với Gia Minh.


Người cũ – từng bước vào đời cô với dáng vẻ lạnh lùng, trầm tĩnh. Cậu từng là nơi cô tìm đến khi không thể nói hết lòng mình với ai khác.


Nhưng mọi chuyện kết thúc sau lần Gia Minh tỏ tình khi biết rõ cô đã yêu Phong.


Dù đã chặn nhau một thời gian dài, nhưng gần đây Gia Minh lại chủ động add lại Facebook cô, gửi một tin nhắn đơn giản:


“Tớ thấy cậu đi Seoul lại. Mọi thứ ổn không?”
Nhiên đã không trả lời.


Nhưng cũng không chặn.



Một tuần sau đó, Gia Minh bất ngờ xuất hiện ở Seoul.


Cậu du học ở Úc, nhưng đang transit tại Hàn để tham gia hội thảo ngành Công nghệ thông tin. Và không hẹn mà gặp, họ chạm mặt nhau ngay tại tiệm sách ở phố Hongdae.


Nhiên sững người:


“Cậu…”
Gia Minh đeo balo, tay cầm ly cà phê, vẫn ánh mắt ấy – điềm đạm, khó đoán:


“Là tớ. Trùng hợp nhỉ?”
Họ ngồi xuống quán cafe cạnh đó. Câu chuyện ban đầu chỉ là hỏi thăm – học hành, cuộc sống, chuyện ba mẹ. Nhưng rồi Gia Minh chuyển giọng:


“Tớ có nghe… chuyện Phong gặp tai nạn.”
Nhiên gật.


“Ổn rồi. Cậu ấy đang hồi phục tốt.”


“Cậu vẫn bên cạnh cậu ấy?”
“Ừ.”


“Cậu biết không, tớ vẫn luôn nghĩ… nếu không phải vì Phong, thì có lẽ giờ người ngồi đây nắm tay cậu là tớ.”
Cô không nói gì. Nhưng lòng rối bời.


Gia Minh vẫn là Gia Minh của năm nào – kiệm lời, nhưng sắc sảo. Cậu như hiểu cô nhiều hơn cả bản thân cô đôi lúc.


“Tớ không đến đây để chen vào. Tớ chỉ muốn gặp lại cậu, một lần… với tư cách người bạn cũ.”
An Nhiên rời quán với tâm trí trĩu nặng. Cô không trách Gia Minh. Nhưng cô sợ – sợ chính mình sẽ yếu lòng.



Tối đó, cô kể với Phong:


“Em gặp lại Gia Minh.”


Phong im lặng một lúc.


“Cậu ấy nói gì?”


“Chỉ là… hỏi thăm. Như một người bạn cũ.”


“Và em… có nghĩ gì không?”


Cô thành thật:


“Có. Em bối rối. Nhưng em không dao động.”


“Cảm ơn vì đã nói thật.”


“Em chỉ mong anh đừng im lặng. Khoảng cách đủ lớn rồi. Nếu còn im lặng, em sợ…”


Phong ngắt lời:


“Anh im lặng không phải vì hết yêu. Mà vì… anh sợ khiến em vướng bận.”


“Em không cần một người đàn ông mạnh mẽ. Em cần một người thật sự cần em.”



Từ hôm đó, Phong thay đổi. Chủ động gọi video nhiều hơn, dù giọng đôi khi còn yếu. Cậu quay lại viết blog, chia sẻ hành trình phục hồi. Thậm chí… bắt đầu học tiếng Hàn qua app – “để khi sang thăm em, còn biết gọi món.”


An Nhiên cười mà rưng rưng.



Một tháng sau, vào ngày chủ nhật, khi đang gập quần áo chuẩn bị đi thư viện, cô nhận được tin nhắn:


“Ra ban công tầng 2 của thư viện lúc 16h nhé. Có bất ngờ.”
Nhiên ngạc nhiên. Cô nhìn đồng hồ. 15h52.


Cô rảo bước, lòng thấp thỏm.


Đến đúng 16h, bước ra ban công, cô thấy… một người đứng giữa sân trường.


Ánh nắng chiều rọi xuống mái tóc đen hơi ngả nâu. Tay đút túi quần. Nụ cười quen thuộc.


Là Phong.
Cô chết lặng.


Cậu giơ tấm biển:


“Anh đã đi được. Em còn chờ gì mà không chạy tới?”


An Nhiên chạy như thể không còn gì cản nổi. Như ngày đầu cô biết yêu.


Họ ôm nhau thật chặt giữa sân trường đại học lạ lẫm, giữa bao ánh mắt người Hàn tò mò.


Phong thì thầm:


“Anh không đợi nổi. Nên anh sang.”
Nhiên mím môi, nghẹn giọng:


“Anh đi được rồi?”
“Chưa hoàn toàn. Nhưng có em, anh nghĩ… mọi thứ có thể.”

Bình Luận (0)
Comment