Mùa hè Seoul bắt đầu chuyển mình. Ánh nắng không còn dịu nhẹ như mùa xuân, mà rực rỡ và gắt gao hơn – như lòng người đang cuộn lên từng cơn sóng ngầm. Nhưng với An Nhiên, mùa hè năm nay là mùa đầu tiên cô thấy lòng mình… tĩnh.
Sau chuyến về Việt Nam, cô như được giải phóng khỏi một phần quá khứ. Mẹ đã khỏe, bố cũng thay đổi, và quan trọng nhất – cô không còn né tránh sự thật.
Hoàng Phong từ sau ngày biết chuyện, càng chăm sóc cô nhiều hơn. Dù đôi khi vụng về, nhưng cái cách cậu pha trà, chuẩn bị bữa sáng, hay chỉ là vòng tay nhẹ sau lưng khi cô ngồi học – đều khiến cô cảm thấy mình đang được yêu một cách rất trưởng thành.
“Hôm qua mẹ anh gọi điện. Bà bảo nếu anh không đưa em về ra mắt sớm, thì đừng trách.”
An Nhiên bật cười:
“Mẹ anh dễ tính thế sao?”
“Không dễ đâu. Nhưng em là ngoại lệ.”
“Thế thì… em phải lo chăm chút lại vẻ ngoài rồi.”
“Không cần. Mẹ anh nói: ‘chỉ cần con bé cười thật lòng là được.’”
—
Ngày hôm sau, cả hai đến nhà thờ Đức – nơi tổ chức triển lãm ảnh của khoa truyền thông. Trong triển lãm ấy có một bức ảnh rất đặc biệt: Hoàng Phong chụp An Nhiên khi cô đang đọc sách dưới gốc hoa anh đào đầu mùa.
Phong kể:
“Bức này tên là “Yên Bình.” Nhưng thật ra, tên gốc trong file anh lưu là An Nhiên.”
Cô quay sang cậu:
“Anh chụp trộm à?”
“Không. Anh ghi lại.”
“Ghi lại?”
“Ghi lại khoảnh khắc anh yêu em thêm một lần nữa.”
—
Triển lãm diễn ra suôn sẻ, cho đến khi một cái tên xuất hiện ở góc phòng.
Gia Minh.
Cậu bước vào, mặc sơ mi trắng, tay cầm tờ giấy mời. Đằng sau là cô gái người Hàn – tóc ngắn, trang điểm nhẹ – trông rất thân thiết.
Nhiên hơi sững người, nhưng vẫn giữ bình tĩnh.
Gia Minh thấy họ, bước lại, lịch sự gật đầu:
“Chào.”
Phong siết nhẹ tay cô, cười nhạt:
“Chào.”
Gia Minh nhìn An Nhiên:
“Lâu rồi không gặp. Em ổn chứ?”
“Ổn. Cảm ơn anh.”
Phong chen vào:
“Cảm ơn cậu đã quan tâm. Nhưng từ giờ, để việc đó cho tôi.”
Gia Minh bật cười:
“Cậu vẫn vậy, Hoàng Phong. Vẫn nóng nảy và thẳng thắn.”
“Và vẫn yêu An Nhiên.”
Gia Minh im lặng vài giây rồi chuyển ánh nhìn sang cô gái đi cùng:
“À, đây là Ji-eun. Bạn gái tôi.”
An Nhiên hơi bất ngờ. Phong thì thản nhiên:
“Vậy thì chúc mừng.”
Ji-eun gật đầu lịch sự, nói bằng tiếng Anh:
“Tôi nghe Gia Minh kể nhiều về hai người.”
Câu chuyện kết thúc bằng vài lời xã giao. Nhưng khi rời khỏi triển lãm, ánh mắt Gia Minh nhìn Nhiên vẫn có điều gì đó chưa nói ra.
—
Tối hôm đó, Phong hỏi:
“Em nghĩ gì?”
“Về ai?”
“Gia Minh.”
“Em nghĩ… cậu ấy đang cố tỏ ra ổn. Nhưng thật ra, chưa hẳn.”
“Anh nghĩ cậu ấy chưa quên em.”
“Em biết. Nhưng em… không còn gì để quay lại. Không phải vì em ghét cậu ấy. Mà vì… em yêu anh.”
Phong nhìn cô, ánh mắt dịu đi như thể tan ra trong đêm:
“Anh từng ghen với cậu ấy. Nhưng giờ, anh chỉ muốn bảo vệ nụ cười của em.”
—
Ba ngày sau, Phong có lịch kiểm tra y tế định kỳ. Bác sĩ thông báo kết quả tiến triển rất tốt – thậm chí có thể cân nhắc trở lại tập thể thao nhẹ sau vài tháng nữa.
Phong hồ hởi định đưa Nhiên đi ăn mừng, thì điện thoại cô rung lên.
Là một email.
Không tiêu đề. Không tên người gửi.
Chỉ đính kèm một đoạn video.
Khi mở lên, Nhiên chết lặng.
Trong video là cảnh mẹ cô… giữa cơn hoảng loạn, đang đập phá đồ đạc trong bệnh viện. Có tiếng y tá la hét, bác sĩ giữ tay. Và… chính cô – khi còn học lớp 10 – đang đứng khóc bên ngoài, miệng lẩm bẩm "Mẹ ơi, con xin mẹ…".
Cô rơi điện thoại.
Phong vội giữ lấy.
Cậu xem xong, siết chặt tay:
“Ai… ai lại đào lại chuyện này nữa?”
Nhiên không nói. Cô chỉ cảm thấy như bị lột trần. Một phần quá khứ mà cô chỉ mới chấp nhận được… nay lại bị bôi ra như một vết nhơ.
Phong nói bằng giọng kiềm chế:
“Anh sẽ điều tra ai gửi. Anh sẽ…”
“Không.”
“Không?”
“Em sẽ.”
“Nhiên, em không cần phải tự chịu đựng nữa.”
“Em không chịu đựng. Em sẽ đối diện.”
—
Ngày hôm sau, An Nhiên gửi mail đến phòng bảo vệ dữ liệu của trường, yêu cầu xác minh địa chỉ IP gửi mail. Cô đồng thời gửi bản yêu cầu cho bên quản lý hosting nếu cần truy tìm theo luật an toàn thông tin cá nhân.
Ba ngày sau, câu trả lời được gửi về: IP truy cập thuộc một mạng công cộng – quán cafe ở gần trường. Không camera, không log.
Bế tắc.
Nhưng rồi, tối hôm đó, cô nhận được tin nhắn nặc danh khác:
“Đừng tưởng em giỏi giang là anh không nhìn ra em yếu đuối đến mức nào.”
“Hèn nhát. Giả vờ mạnh mẽ. Em đáng thương.”
Phong đang ngủ, Nhiên ngồi lặng giữa đêm, nhìn ra cửa sổ. Thành phố rực rỡ ánh đèn, nhưng trong lòng cô như có lớp khói mờ.
Cô mở laptop, tạo một bài viết blog, và viết:
"Tôi là An Nhiên. Mẹ tôi từng là bệnh nhân tâm thần. Tôi từng cảm thấy xấu hổ. Từng sợ người khác biết. Nhưng giờ thì không. Vì đó là mẹ tôi – người phụ nữ đã dạy tôi thế nào là sống sót, là dũng cảm, là yêu thương. Ai muốn nhạo báng, cứ việc. Nhưng tôi không còn trốn nữa."
Bài viết được chia sẻ rộng rãi. Nhiều sinh viên gửi lời động viên, có người kể về bố mình cũng từng bị trầm cảm, chị gái từng rối loạn ăn uống, bạn thân từng hoảng loạn mất kiểm soát.
Hóa ra, ai cũng có một phần quá khứ không thể xoá, nhưng điều quan trọng là… ta không đơn độc.
—
Phong đọc bài viết và nói:
“Anh chưa bao giờ thấy em đẹp như lúc này.”
“Lúc nào cơ?”
“Lúc em dám đối diện với chính mình.”