Nắng Ấm Sau Mưa

Chương 39 - Chương 39: Ánh Sáng Và Bóng Tối

Cuối tuần đầu tiên ở Seoul cùng nhau, Hoàng Phong và An Nhiên dành trọn cả ngày để khám phá thành phố. Họ ăn sáng ở một quán nhỏ gần trường, ghé cung điện Gyeongbokgung chụp ảnh, rồi ngồi tàu điện đến khu Insadong mua sách cũ.


Phong không còn chống nạng. Dáng đi còn hơi khập khiễng, nhưng ánh mắt cậu sáng hơn bao giờ hết. Giữa thành phố xa lạ, Nhiên nhìn cậu như một phần của chính cô – thân thuộc, vững vàng.


“Lần đầu tiên anh đi xa như vậy kể từ tai nạn.”
“Và là lần đầu tiên em thấy anh không né tránh nỗi sợ.”
“Vì có em.”
Nhiên ngước nhìn Phong. Cô chưa bao giờ nghĩ mình có thể yêu ai sâu đậm đến vậy – yêu đủ để vượt nửa vòng trái đất, yêu đủ để không bỏ cuộc, kể cả khi mọi thứ trở nên vô lý.



Tối hôm ấy, họ cùng nấu ăn trong căn hộ nhỏ của Nhiên. Gọi là "nấu ăn" nhưng thực ra phần lớn thời gian là Phong... làm cháy trứng và Nhiên thì cười đến không thở nổi.


“Thế mà dám bảo biết nấu ăn.”


“Anh biết! Chỉ là tay trái yếu hơn tay phải nên…”


“Anh vốn thuận tay trái mà.”


“…Ờ thì…”


Tiếng cười vang khắp căn hộ. Một niềm vui đơn giản nhưng quý giá – vì nó đến sau bao nhiêu lần nước mắt, chia ly, tổn thương.


Khi dọn dẹp xong, Nhiên kéo rèm cửa sổ, nhìn ra thành phố đêm. Đèn Seoul sáng rực, như một biển sao lấp lánh.


Phong đến cạnh cô, vòng tay ôm từ phía sau.


“Anh muốn ở lại đây. Không phải chỉ vì Seoul đẹp. Mà vì… mỗi khi quay lưng đi, anh lại thấy nhớ em.”
“Em cũng thế.”
“Chúng mình sẽ ổn… đúng không?”
“Chúng mình phải ổn.”


Nhưng rồi, ngày hôm sau, mọi thứ bắt đầu thay đổi.


Khi An Nhiên bước vào lớp, một người bạn trong nhóm nghiên cứu đưa cô chiếc phong bì màu kem. Không đề tên người gửi. Bên trong là… một bức ảnh.


Là ảnh của cô – hồi cấp 3 – đang đứng trước cổng bệnh viện tâm thần, tay cầm hồ sơ, nước mắt giàn giụa.


Cô chết lặng.


Người bạn nhìn cô ái ngại:


“Tớ không hiểu ai gửi cái này. Nhưng có vẻ… không đơn giản.”
Tay Nhiên run lên. Cô chưa bao giờ kể cho ai chuyện mẹ mình từng điều trị tại bệnh viện tâm thần hơn một năm trời – sau cú sốc bị chồng phản bội và tai nạn của con trai lớn. Quá khứ ấy là nỗi đau sâu kín mà cô đã cố chôn vùi suốt bao năm.


“Ai biết chuyện này…?”
Cô lập tức gọi cho Phong. Giọng lạc đi:


“Anh… em nhận được thứ này.”



Gặp lại tại công viên gần trường, Nhiên đưa ảnh cho Phong. Cậu nhìn bức ảnh, rồi siết tay cô.


“Có thể là Gia Minh.”
“Không thể. Dù cậu ấy từng biết chuyện, nhưng cậu ấy không phải kiểu người đe dọa người khác.”
“Hay là ai đó từ trường cũ?”
“Có thể là… Khánh Chi.”
Phong cau mày.


“Cô ta vẫn chưa dừng lại sao?”
“Cô ta từng biết chuyện của mẹ em. Có thể… cô ta giữ lại thứ này như một quân bài.”
“Nhưng tại sao bây giờ?”
“Có lẽ vì cô ta biết chúng mình… đang ở bên nhau.”


Tối hôm ấy, khi đang ngồi ở thư viện, Nhiên nhận được tin nhắn từ một số lạ:


“Muốn mọi người ở đây biết quá khứ đáng xấu hổ của cậu không?”
“Tôi có nhiều thứ hơn bức ảnh đó.”
“Hãy tự biến khỏi đời Hoàng Phong. Trước khi quá muộn.”
Tim cô thắt lại.


Một lần nữa, cô đứng giữa ranh giới của im lặng và đối đầu.



An Nhiên không kể với Phong chuyện tin nhắn. Cô biết nếu kể, cậu sẽ nổi giận, sẽ tìm đến nguồn gốc. Nhưng hiện tại, Phong cần bình yên, cần phục hồi. Cô không muốn kéo cậu vào bóng tối cũ.


Cô viết thư, gửi cho người gửi ẩn danh.


“Tôi không biết bạn là ai. Nhưng nếu bạn nghĩ những bức ảnh đó có thể làm tôi sợ, bạn nhầm rồi.


Tôi từng sợ. Từng trốn chạy. Nhưng không phải nữa.


Quá khứ là một phần tôi – đau đớn, nhưng cũng dạy tôi mạnh mẽ.


Nếu bạn nghĩ làm tổn thương tôi là cách để giữ Hoàng Phong, thì bạn đang lạc đường.


Vì tình yêu… không đến từ đe dọa, cũng không thể bị cướp đoạt.”



Một tuần sau, Nhiên lại nhận một phong bì. Bên trong là bản photo tờ bệnh án của mẹ cô – với tên bệnh rõ ràng: "Rối loạn hoang tưởng cấp độ 2."


Cô cầm tờ giấy, tim đau như dao cắt. Nhưng thay vì rơi nước mắt, cô thở sâu… rồi xé vụn nó.


Buổi tối hôm đó, lần đầu tiên, cô gọi cho bố.


“Bố à. Con muốn hỏi về mẹ. Con không muốn lảng tránh nữa.”
Ở đầu dây bên kia, bố cô im lặng rất lâu. Rồi ông nói:


“Bố xin lỗi… vì đã để con phải mang gánh nặng đó một mình suốt thời gian qua.”
“Con không cần ai xin lỗi. Con chỉ cần được biết… liệu mẹ có ổn không?”
“Mẹ con giờ ổn hơn rất nhiều. Đã ngừng thuốc được hơn 6 tháng. Có thể làm vườn, nấu ăn. Chỉ là… bà ấy luôn nhắc đến con.”
Giọng Nhiên nghẹn đi.


“Con muốn gặp mẹ.”


Một tuần sau, cô bay về Việt Nam. Một mình.


Cô đến căn nhà nhỏ vùng quê. Mẹ đang ngồi dưới tán cây bưởi, tóc đã bạc gần nửa. Nhìn thấy cô, bà đứng dậy, lắp bắp:


“Con… là Nhiên?”
Cô gật đầu, chạy đến ôm chầm lấy mẹ.


“Con về rồi, mẹ ơi.”
Giây phút ấy, mọi nỗi đau, mọi sợ hãi, mọi tủi nhục… tan vào tiếng gọi quen thuộc.



Sau khi trở lại Seoul, cô không còn né tránh nữa. Cô kể cho Phong tất cả – về mẹ, về bức ảnh, về bệnh án, về những đe dọa.


Phong không nói gì. Chỉ ôm cô thật chặt.


“Từ giờ, bất cứ ai muốn chạm vào vết thương của em… đều phải bước qua anh trước.”

Bình Luận (0)
Comment