Lúc Cố Đại tướng quân quay trở về, đã là chuyện của ba năm sau rồi.
Hóa ra ông ấy và Thiên tử đã diễn một màn "song hoàng", giả vờ đầu hàng, cuối cùng một trận đánh tan ba vạn đại quân.
Cố Đại tướng quân được phong quan tiến tước, nhưng A Tùy chỉ có thể mãi mãi là A Tùy.
Rõ ràng là mưu tính cho Thiên tử, nhưng tấm lòng khổ tâm của Cố lão phu nhân lại hóa thành hành động lừa dối quân vương. Một khi bại lộ, ấy là bất trung. Bởi vậy, Cố gia không thể đón A Tùy về, chỉ đành âm thầm đối đãi tốt với nàng. Tống huyện lệnh tư chất bình thường, sở dĩ có thể nhậm chức Ngự sử tại Kinh thành, cũng là bởi Cố phu nhân nhớ con thiết tha vậy.
Câu chuyện kể xong, Cố Độ trầm mặc hơn hẳn thường ngày. Ta gãi đầu, lại gãi đầu, nửa buổi mới buột miệng nói ra một câu.
「Khoảng thời gian Cố tướng quân bị người ta vu oan, chàng đã vượt qua thế nào vậy?」
Hắn chợt cười, ôn nhu vuốt ve mái tóc dài rối bời của ta. Trong ánh ban mai dịu dàng, sườn mặt hắn cũng ôn nhu y vậy.
「Nàng ấy à...」 Hắn thì thầm nói.
Ta kéo tay hắn xuống, đặt lên chăn, hỏi: 「Ta sao vậy?」
Hắn nắm chặt lấy tay ta, đầu ngón tay khẽ vuốt ve mu bàn tay ta một lúc, nửa buổi mới cười nói: 「Nàng thật biết nắm bắt điểm mấu chốt.」
Cố Độ đẩy cửa rời đi, ta ôm chăn ngẩn người một lúc.
Đối tượng khiến ta ngẩn người đương nhiên chính là A Tùy rồi. Hễ nghĩ tới nàng, ta lại muốn thở dài.
Cố Độ nói, người nhà không hề nói cho nàng biết thân phận thật sự của mình. Bởi vì không có cách nào đón nàng về nhà, cho nên dứt khoát không cho nàng hy vọng và mong chờ. Sự kiêu ngạo sẽ gây họa, suy nghĩ nhiều không ích gì cho sự trưởng thành. Sự che chở của họ dành cho A Tùy, là để nàng hoàn toàn không hay biết gì mà yên ổn sống với thân phận cô nương Tống gia.
Lý lẽ này không có gì đáng nói. Ta quả thực từng nghe qua những câu chuyện bi thảm bị chấp niệm giày vò cả đời mà không được giải thoát.
Nhưng!
Ta rất muốn lay vai Cố Độ mà nói, các người căn bản không hiểu lòng thiếu nữ!
Thiếu nữ là loại sinh vật nào chứ? Có người yêu quý ta, ta nhất định sẽ yêu quý lại. Cố gia quan tâm A Tùy như vậy, lẽ nào lòng A Tùy không xao động sao?
Sẽ, nhất định sẽ. Bởi vì ta đã cứ như vậy phải lòng Cố Độ.
Không tự chủ được, dường như ta lại nhìn thấy A Tùy đứng trước mặt ta, lạnh nhạt nói: 「Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn, A Tùy không dám nói bừa.」
Ta che mắt kêu than một tiếng, ngã vật xuống giường.
Trước đây ta còn có thể giống như nương thân đã dạy, xắn tay áo mắng cho người ta đi chỗ khác. Không sao cả, dù sao thì ta vốn chẳng cần thể diện.
Nhưng A Tùy là muội muội ruột của Cố Độ ư, ta cảm thấy phiền phức quá.
Ta phiền muộn như vậy, liền không ăn nổi cơm. Thịt nai hầm là món ta thích nhất, nhưng hôm nay ta vừa ngửi thấy mùi này liền buồn nôn.
「Mang xuống đi mang xuống đi, ta muốn nôn rồi!」 Ta ôm miệng bật dậy khỏi ghế, tựa mũi tên rời cung mà lao ra ngoài.
Cố Độ ngừng đũa, theo ra ngoài nhẹ nhàng vỗ lưng ta.
「Nàng...」 Hắn muốn nói lại thôi, đưa khăn tay cho ta, 「Có cần mời đại phu tới xem không?」
Ta nôn đến sắp ngất, tai ù đi, mặt mày trắng bệch đối mặt với hắn. Rồi ta kỳ lạ thay đọc hiểu lời ngầm của hắn.
「Ta cũng sợ ta có hỉ rồi.」
Hắn vững vàng đỡ lấy ta, hỏi: 「Nàng sợ điều gì?」
Ta sợ nhiều lắm. Ta cảm thấy bản thân vẫn là một đứa trẻ, nếu thật sự có hài tử, ta nên làm gì với nó đây?
Thấy ta trầm mặc, Cố Độ tiếp lời: 「Vả lại không phải là “cũng”', ta không sợ, ta rất mong chờ.」
Ta xoay đầu nhìn hắn. Dưới hiên có họa mi nhảy nhót trong lồng, líu lo rộn rã. Hắn cũng cúi đầu nhìn ta, sắc mặt bình tĩnh, thản nhiên tự tại.
「Vì sao chàng...」 Ta nghi hoặc, 「Ta tưởng chàng hẳn là ghét ta.」
Hắn hỏi: 「Ghét nàng ở điểm nào?」
Ta nói: 「Chàng vừa đỗ tân khoa Thám hoa, biết bao hào môn vọng tộc chờ dưới bảng để kén rể, nhưng lại bởi một đạo Thánh chỉ tứ hôn mà kết duyên cùng ta. Ta tuy không màng thế nhân bàn tán, nhưng cũng rõ ta chẳng phải lựa chọn vợ hiền. Huống hồ chi cha chàng và cha ta là kẻ thù truyền kiếp... Chà, ta quả thực muốn nghi ngờ Bệ hạ ban hôn chính là để hai nhà chúng ta giày vò lẫn nhau, cho đến khi một nhà khiến nhà kia diệt vong.」
Ta chầm chậm nói, bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn, dần dần cúi đầu: 「Mối hôn sự này vốn dĩ đã chẳng thuần túy, cho nên, chàng hẳn là rất ghét ta.」
Hắn chợt đứng sững lại. Vươn tay nâng cằm ta lên, buộc ta phải ngẩng đầu nhìn hắn. Ta nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như đầm nước của hắn.
「Nàng nghe cho rõ đây.」
Ngữ khí hắn trịnh trọng, thậm chí còn mang theo một tia nghiêm khắc.
「Nếu ta không tự nguyện, không ai có thể ép buộc ta cưới nàng.」
Ta ngây người, ngơ ngẩn nhìn hắn chằm chằm.
「Đã nghe rõ chưa?」 Hắn lại hỏi.
Lâm đại phu vuốt râu, rồi nói: 「Cái này... à, hình như không phải hỉ mạch.」
Cố Độ đứng dậy, đi đi lại lại hai vòng, rồi lại đứng trước mặt Lâm đại phu.
「Ngài có muốn bắt mạch lại lần nữa không?」