“Ta không muốn giả vờ hồ đồ. Những gì ta nghĩ tới thì tiện tay làm thôi, chẳng tốn bao nhiêu công, lại khiến nàng thoải mái hơn.”
Ta sững sờ thật lâu.
Không giả vờ hồ đồ...
Tiện tay mà làm...
Không tốn bao nhiêu công...
Chợt ta nhận ra, thì ra bao lâu nay ta đã bị người khác bạc đãi.
Mẫu thân ta là danh môn khuê nữ, có thể thu xếp cả Lâm phủ đâu ra đấy, thế nhưng lại không thấy được ta trong phủ có bị bắt nạt hay không.
Phụ thân ta là quyền thần chấp chính, giữa trăm mưu ngàn kế vẫn có thể nói lý đánh bại đối phương, lại chẳng hề hay biết địa vị ta trong phủ thấp kém đến thế nào.
Huynh trưởng ta là công tử thế gia mà ai ai cũng ca tụng, thông minh nhạy bén, ánh mắt sắc bén, vậy mà cũng chẳng hề nhìn thấu sự tự ti, bối rối trong ta.
Họ đều nghĩ rằng chỉ cần mang họ Sở, là phải có khí độ của người nhà họ Sở.
Mà ta không có, thì họ bảo ta làm mất mặt họ.
Nhưng ta là người, không phải thần thánh.
Không thể chỉ vì đổi sang họ khác mà lập tức trở nên xinh đẹp, tài giỏi, cao quý.
Không thể chỉ vì khoác lên lớp vàng giả mà hóa thành thần tiên.
Họ sẵn lòng bỏ công trách móc ta, lại chẳng chịu mở mắt nhìn ta một lần.
Tình yêu thương, rốt cuộc vẫn bắt đầu từ việc "thấy được" một người.
Không thương một người, sẽ chẳng bao giờ thấy được nỗi khổ của người ấy.
Có lẽ họ thấy, chỉ là ngại phiền, không muốn tốn tâm tư cho ta, bèn giả vờ hồ đồ, phớt lờ cho qua.
Từ lúc ta bước vào Lâm phủ, kết cục đã sớm định sẵn.
Ta đè nén ngàn vạn suy nghĩ trong lòng, nhẹ giọng nói: “Chàng dọn vào nhà ở đi, ta tin chàng.”
Tống Độc Hạc lại đặt bát đũa xuống, điềm tĩnh mà nghiêm túc nhìn ta.
“Chi Chi, không thể như thế được. Dù ta là người tốt, nàng cũng không nên dễ dàng như vậy.”
Ta sững sờ.
Lúc đầu ta cứ nghĩ mình đã làm gì sai.
Về sau, trong khoảng thời gian dài sống cùng Tống Độc Hạc, ta mới dần hiểu lời hắn.
Ta không thể vì một chút tốt mà dễ dàng từ bỏ giới hạn của bản thân.
Ban đầu là một căn phòng, sau là một chiếc giường, rồi có thể là mọi giới hạn đều mất đi.
Người tốt cũng có lúc phạm sai lầm, người tốt cũng có lúc không kiềm chế được d*c v*ng.
Không thể đặt người tốt lên hàng thánh nhân, mong họ vĩnh viễn không lầm lỗi.
Mà bởi vì hắn muốn ta thấy được thật nhiều điều tốt đẹp, để sau này ta không vì một chút ân tình của người khác mà cam lòng lao vào nước sôi lửa bỏng, sống c.h.ế.t vì họ.
Làm vậy, là quá xem nhẹ bản thân.
Tống Độc Hạc thật sự là một người rất rất tốt.
Tốt đến mức khiến ta có chút sợ hãi khi mình khỏi bệnh.
Khỏi bệnh rồi thì phải rời đi.
Nhưng trong lòng ta lại có quá nhiều điều luyến tiếc.
Con người vốn tham lam, đã từng được yêu thương, thì khó lòng quên được.
Tống Độc Hạc nói hắn muốn ra ngoài mua chút đồ chuẩn bị cho ta lên đường, ta lại khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Khoảnh khắc ấy, ta mong cuộc chia tay này có thể chậm lại, dù biết nó chắc chắn sẽ đến, nhưng nếu có thể chậm một khắc, cũng là điều tốt.
Thế nhưng, ta đợi một ngày một đêm, mà vẫn không thấy hắn trở về.
Sáng hôm sau, ta xách bọc hành lý nhỏ, đứng nơi cửa ngõ trông ngóng khắp nơi.
Ta từng nghĩ sẽ âm thầm rời đi.
Cuối cùng, lúc ra khỏi hẻm, ta lại rẽ một hướng khác, đi tìm Tống Độc Hạc.
Ta nghĩ, ta nên hỏi một tiếng “tại sao”, chứ không nên mang theo nỗi buồn rồi mơ hồ rời đi.
Ta tìm thấy Tống Độc Hạc trong một con hẻm nhỏ.
Hắn bị đánh gãy cả hai chân, nằm sõng soài dưới đất, như một con búp bê rách nát, đang cố gắng bò ra từng chút một.
Thấy ta, hắn thoáng kinh ngạc, trong mắt lộ vẻ tiếc nuối sâu đậm.
“Chi Chi, sao nàng còn chưa đi? Nàng lẽ ra nên đi rồi mới phải…"
15
Khoảnh khắc ấy, ta không rõ trong lòng mình là cảm giác gì.
Ta chợt nhận ra, thì ra hắn và ta giống nhau, đều là kẻ không có người thân.
Hắn mục nát trong con hẻm ấy, cũng chẳng có ai đợi hắn trở về, chẳng có ai kéo một kẻ gãy chân như hắn về nhà.
Thì ra, hắn cũng chẳng phải lúc nào cũng mạnh mẽ.
Hắn cũng có những khi yếu đuối như thế này.
Gió tháng Chín thổi qua con hẻm dài, trong cái lạnh thanh khiết ấy lại phảng phất nỗi buồn.
Ta cúi người, nhẹ nhàng nâng đầu hắn dậy, lấy bọc hành lý đeo sau lưng lót dưới đầu hắn, khẽ nói:
"Tống Độc Hạc, ta đưa chàng về nhà."
Ta mượn được một chiếc xe kéo, vất vả chở hắn về, lại mời đại phu tới, tiêu sạch số tiền lộ phí mà Tống Độc Hạc đã dành cho ta, vậy mà trong lòng lại có một cảm giác an ổn khó hiểu.
Như vậy cũng tốt.
Ta không còn lộ phí, không cần phải rời đi nữa.
Hắn gãy cả hai chân, cũng cần người chăm sóc.
Ta có thể quang minh chính đại ở lại, có thể đường hoàng bước vào cuộc đời hắn.
Chăm sóc Tống Độc Hạc là một việc nhẹ nhàng.
Hắn sẽ cố gắng làm hết những gì bản thân có thể, cẩn thận giữ gìn thể diện của mình, cũng cố gắng hết sức để bảo vệ tôn nghiêm của ta.
Nếu thuở ban đầu ta gặp được một người tốt như vậy, ta nghĩ bản thân ta cũng sẽ lớn lên thành một người rất dịu dàng.
Chỉ tiếc là, số phận ta không may, từ khi sinh ra đã gặp toàn kẻ xấu, những người tốt trong đời ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hôm sau, gia đình mà Tống Độc Hạc dạy học dẫn theo đứa trẻ đến nhà cảm tạ.
Lúc này ta mới biết, ngày hôm đó, khi hắn ra ngoài mua đồ cho ta, lại vô tình thấy học trò mình bị người ta ức h**p.
Hắn lập tức lao tới bảo vệ học trò.
Thế nhưng học trò ấy lại chẳng quay đầu lấy một lần, cắm đầu bỏ chạy ra khỏi con hẻm, từ đó không bao giờ quay lại.
Vị phú hộ vừa cảm ơn, vừa thở dài giải thích: