Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian

Chương 9

 
“Đây là thuốc trị sẹo thượng hạng do dị quốc tiến cống, hoàng đế ban cho công chúa, công chúa lại ban cho cô nương.”

“Công chúa ngoài miệng thì cứng, trong lòng lại mềm, ở lâu cô nương sẽ biết thôi.”

Quả thực, nàng rất mềm lòng.

Nhìn mấy hộp thuốc ấy, trong lòng ta khẽ nhẹ đi một chút.

Thế nhưng, trong lòng vừa thở phào, liền không nhịn được mà lại nhớ tới Tống Độc Hạc.

13

Tống Độc Hạc từng vô tình nhìn thấy cánh tay ta.

Khi ấy, hắn sững sờ trong thoáng chốc, rồi vội vã đỏ mặt quay đầu đi, hấp tấp bỏ chạy.

Bữa cơm tối hôm đó đặc biệt phong phú.

Hắn cúi đầu lặng lẽ ăn, không nói một lời.

Ăn xong, hắn đưa cho ta một lọ thuốc trị sẹo, làn da trắng ngần ửng đỏ, vành tai đỏ như máu, vẻ thẹn thùng toát ra rõ rệt.

Đó là thuốc mỡ trị sẹo, hắn bảo ta dùng trước đi, rồi lúng túng thu dọn bát đũa, như chạy trốn mà lao ra ngoài.

Kết quả bị vấp ở ngưỡng cửa, loạng choạng vài bước, vẫn còn cẩn thận ôm chặt lấy chồng bát đũa.

Nhà ta nghèo, đến cả một cái bát cũng không dám làm vỡ.

Lọ thuốc mỡ ấy là hắn tích cóp suốt bao lâu mới mua được, nhỏ xíu, ta dùng rất dè sẻn.

Về sau, hắn lại tìm cách đem về thêm mấy lọ, lần nào cũng bảo ta bôi nhiều hơn chút nữa, còn bản thân thì tiết kiệm từng tờ giấy từng cây bút.

Cuối cùng, ta bảo hắn đừng mua nữa.

Bởi vì vết sẹo trong lòng ta đã phai nhạt, nên ta không còn quá để tâm đến sẹo ngoài da.

Tống Độc Hạc lại làm như không nghe thấy.

“Chủ nhà nơi ta dạy học sắp tính công rồi, ông ấy bảo ta dạy rất tốt, còn định giới thiệu thêm vài nhà khác. Đợi có tiền rồi, ta sẽ đưa nàng đi tìm danh y chuyên trị sẹo.”

“Được, ta đợi chàng.”

Giọng ta rất nhỏ, nhưng tim đập lại vô cùng mãnh liệt.

Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong đời ta.

Bình dị, ấm áp, đầy ắp yêu thương.

Dẫu nghèo khó, nhưng trong lòng lại vô cùng sung túc.

Từ đó về sau, Ngũ công chúa chẳng buồn để ý đến ta nữa.

Nàng lại lập danh sách, định chọn thêm mấy tiểu thư của kẻ thù vào cung để hành hạ.

Nàng bảo cung nữ biết chữ viết danh sách, tự mình cầm bút khoanh tròn đánh dấu, nhưng cầm bút chẳng vững, bèn cầm bừa lên mà nguệch ngoạc.

Ta khẽ đè tay nàng lại, nhẹ giọng nói:

“Điện hạ, làm thế này không thể báo thù, còn hao tổn thánh ân. Đến một ngày Hoàng thượng chán ghét người, khi ấy người tính sao?"

Ngũ công chúa bị cản, trong lòng nổi giận nhưng không tìm được lời phản bác.

Nàng hất tay ta ra, lạnh giọng quát: “Không cần ngươi lo!”

Ta càng siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, khiến nàng không thể giãy ra.

Hành động ấy quả thật quá mạo hiểm, nhưng khi ấy ta chẳng nghĩ được gì nữa, chỉ muốn liều một phen.

“Điện hạ, người có biết Tống Độc Hạc không?”

“Người có biết vì minh oan cho Thái tử và nhà họ Tống, hắn đã bị tống vào chiếu ngục?”

“Người có biết hiện tại hắn đang ở đâu không?”

“Nếu tất cả đều không biết, vậy những thánh ân hiện tại có ích gì?”

“Người là công chúa, mà ngay đến tin tức của nhà mẹ ruột cũng không nắm được, người thật sự được sủng ái sao?”

“Người ngoài việc ức h.i.ế.p mấy nữ nhi bị ruồng bỏ, thì còn làm được gì? Có thực sự khiến kẻ thù đau lòng chăng?”

"Nhà nào lại đưa nữ nhi thật sự được yêu quý vào cung để người trút giận? Đều là những đứa như ta, không được sủng ái, hoặc chỉ là con gái nuôi nửa chừng."

“Trút giận lên bọn họ thì có ích gì? Kẻ thù chẳng thương xót họ, thậm chí còn mong người đánh c.h.ế.t bọn họ, để lấy cớ buộc tội người.”

“Nếu người thật lòng muốn báo thù, người phải nghe lời ta. Ta sẽ cùng người báo thù, người hãy tin ta, điện hạ, ta đáng để tin tưởng.”

Hôm ấy, Ngũ công chúa bị ta chất vấn đến cứng họng.

Nàng há miệng, ngơ ngẩn nhìn ta, bỗng nhiên đỏ mắt, nước mắt lã chã tuôn rơi.

“Ta không biết, ta chẳng biết gì cả, ta cứ ngỡ mình chỉ có một mình…”

Ta kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi, để nàng từ từ trút hết uất ức.

Nàng nhất định đã chịu quá nhiều ấm ức, cần một cái ôm để trút hết.

Bên cạnh nàng không có người thân, đâu đâu cũng là tai mắt, là kẻ địch.

Cung nữ, thái giám quanh nàng, nàng chẳng thể hoàn toàn tin tưởng ai.

Nàng không có người để tâm sự, không có người để bàn bạc.

Chỉ đành dựa vào cảm tính của bản thân, thô bạo đối xử với người khác, cũng thô bạo đối xử với chính mình.

Như một con chim bị kinh sợ, dù có một chiếc lồng son, vẫn hoảng sợ vì tiếng dây cung kéo căng.

Nàng cần một người chân thành, toàn tâm toàn ý bên cạnh, cùng nàng lớn lên, cùng nàng giải tỏa nỗi uất ức trong lòng, cùng nàng báo thù.

Hôm đó, nàng khóc rất lâu, khóc đến mệt rồi thiếp đi.

Tỉnh dậy, nàng lặng lẽ hỏi ta bằng giọng khàn khàn:

“Tỷ tỷ, ta muốn biết chuyện của biểu ca, biểu ca của ta giờ ra sao rồi? Tỷ và huynh ấy đã quen nhau thế nào vậy?”

14

Ta nên bắt đầu kể từ đâu đây?

Từ lần đầu ta gặp Tống Độc Hạc, từ lúc hắn đón ta từ y quán về nhà.

Khi ấy, ta cũng chỉ là một con chim non hoảng sợ.

Ta không biết nên đối xử với Tống Độc Hạc ra sao.

Đối với ta, hắn là người tốt chỉ gặp vài lần.

Đột ngột ở lại nhà hắn, ta quả thật vô cùng lúng túng.

Nhưng ngay đêm đầu tiên, Tống Độc Hạc không hề vào phòng chính hay phòng khách.

Hắn dọn xuống bếp, trải đệm ngủ trên nền đất.

Hắn cẩn thận tránh hết tất cả mọi điều có thể khiến ta bất an.

Tim ta lần nữa bị lay động, cảm xúc xót xa như dòng nước cuộn trào, như ngựa hoang tung vó giữa thảo nguyên.

Chưa từng có ai suy nghĩ cho ta chu đáo đến vậy.

Thậm chí không cần ta mở lời, hắn đã tự mình làm hết.

Về sau, khi ta và hắn đã thân thiết hơn, ta từng hỏi vì sao lúc ấy hắn lại làm vậy.

Hắn trầm ngâm rất lâu, rồi chân thành nói:

 

Bình Luận (0)
Comment