Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian

Chương 8

 
Ta phải cố hết sức đè nén, bắt bản thân phải tỉnh táo, phải lạnh lùng, để hắn không nhận ra.

Ta an ủi Thu Yến:

"Không liên quan đến ngươi đâu. Cho dù không có ngươi, bọn họ cũng sẽ nghĩ đủ cách khác để ép ta vào cung."

Trước khi rời đi, Thu Yến nghĩ mãi mới nói được một câu:

"Cô nương, người không biết chữ có khi lại là chuyện tốt. Nghe nói Ngũ công chúa ghét nhất là mấy người đọc sách, có khi người không biết chữ lại hợp ý công chúa hơn."

Ta sững người, rồi bật cười.

Thật trùng hợp.

Giờ đây ta đã đọc không ít sách, lại còn viết chữ rất đẹp.

Tất cả đều do Tống Độc Hạc từng chút từng chút dạy cho ta.

Hắn không chê ta ngu ngốc, không chê ta nhớ chậm.

Ngược lại, hắn khen ta nhớ kỹ, còn khen ta nét ngang viết rất thẳng, cổ tay vững, là bẩm sinh hợp học hành.

Ngươi xem, cũng là một người, nhưng trong mắt hai người khác nhau lại mang hai cách nhìn.

Có người mắng ta là kẻ ngu dốt, có người lại coi ta là thiên phú bẩm sinh.

Chỉ vì cái tâm của người dạy có yêu ghét khác nhau, nên sinh ra đánh giá khác biệt.

Nhưng ta, vẫn là ta.

Vẫn là Lâm Chi.

Cho nên, kẻ ghét ngươi, ngươi có làm đúng bao nhiêu, hắn cũng không ưa.

Người thật lòng quý ngươi, dẫu ngươi làm sai, hắn cũng thấy ngươi đáng yêu.

Vậy nên, người và chuyện không phù hợp, thì phải tránh xa ra.

Ta khẽ gật đầu, cảm ơn nàng một tiếng.

"Ừ. Ta nhất định sẽ sống thật tốt trong cung. Ngươi cũng phải bảo trọng."

Thu Yến không định quay về quê.

Nàng là bị cha mẹ bán cho bọn buôn người.

Nàng rất thông minh, sớm đã nhìn thấu lòng người lạnh nhạt.

Giờ nàng có một trăm lượng bạc, có thể đi đây đi đó, làm điều mình muốn.

Ta cũng nhờ nàng tìm giúp một thứ.

Nếu có biến cố, nàng sẽ gửi nó về kinh cho ta.

Nàng gật đầu đáp ứng, tràn đầy kỳ vọng, hướng tới tương lai tươi sáng.

Trong lòng ta dâng trào cảm xúc, từ tận đáy tim mà mừng cho nàng.

12

Sau đó, ta tiến cung, trở thành thư đồng của Ngũ công chúa Sở Ninh.

Ngày đầu tiên vào cung ra mắt công chúa, ta đã thấy nàng đang thưởng thức cảnh người khác bị đánh roi.

Nàng rất đẹp, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đôi mắt đen láy như nho chín, sống mũi cao thanh tú, môi đỏ như anh đào, làn da trắng tựa tuyết, đẹp như thiếu nữ bước ra từ bức họa.

Chỉ là vóc người quá gầy, hai gò má phảng phất sắc bệnh.

Nàng hình như sợ lạnh, mặc nhiều hơn người thường một lớp áo.

Gương mặt nhỏ nhắn ấy hiện rõ vẻ hứng thú khi xem người bị đánh, trong mắt ánh lên vẻ phấn khích.

Vị tiểu thư kia bị trừng phạt giữa chốn đông người, vừa nhục vừa giận, tức đến hôn mê rồi lại bị đánh cho tỉnh lại, đến cả chút kiêu ngạo cuối cùng cũng không giữ được, khóc lóc cầu xin tha mạng.

Sở Ninh mặt không đổi sắc, chỉ khẽ nhếch môi cười, trong mắt tràn đầy giễu cợt.

Hành hình xong, người kia bị khiêng ra khỏi cung, đưa về phủ.

Sở Ninh bĩu môi: “Chán chết.”

Rồi xoay người nhìn thấy ta, ánh mắt bỗng sáng lên.

“Lại thêm một món đồ chơi nữa. Ngươi tên gì?”

“Thần nữ Lâm Chi.” Ta cúi người hành lễ.

“Là nữ nhi nhà họ Lâm?”

Nàng đưa tay nâng cằm ta lên, nhìn kỹ mặt ta, lập tức lộ vẻ chán ghét. “Xấu quá.”

“Thần nữ là nghĩa nữ của nhà họ Lâm, chỉ ở Lâm phủ nửa năm, vốn là đưa đến để công chúa phát tiết. Nếu công chúa thực muốn trút giận, thì chính là đúng ý họ, bởi họ vốn chẳng hề xem thần nữ ra gì. Nếu công chúa không tin, thần nữ có thể chứng minh.”

Ta vén tay áo, để lộ những vết sẹo chằng chịt xưa cũ.

Rồi từ tốn buông tay áo, bắt đầu cởi y phục.

Từng lớp, từng lớp một, cho đến khi chỉ còn lớp áo lót bên trong.

Sở Ninh giật tay ta lại, quát lớn:

“Ngươi biết xấu hổ không? Mặt mũi đâu rồi? Ai lại mới gặp đã c** đ* như ngươi chứ?”

“Điện hạ.” Ta ngẩng đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói, “Thần nữ sớm đã chẳng còn mặt mũi gì để giữ, từ cái ngày bị đói gần c.h.ế.t rồi.”

Sau này, chính Tống Độc Hạc gom góp từng mảnh, từng mảnh, giúp ta nhặt lại lòng tự trọng, vá lành, lắp kín, tạo thành lớp giáp kiên cố trong tim.

Ta quỳ trước cửa phủ Tể tướng cầu người, ta không thấy mình mất đi tôn nghiêm.

Khi ấy ta chỉ nghĩ: chỉ cần có thể cứu được hắn, chuyện gì ta cũng làm.

Cởi áo trước mặt nàng, ta cũng không cảm thấy nhục nhã.

Bởi ta nghĩ, chỉ cần có thể đứng vững trong cung, thì phần tôn nghiêm đánh mất ấy, ta sẽ từng chút, từng chút nhặt lại.

Trước sự sống, tôn nghiêm không đáng là gì.

Hiểu rồi, thì sẽ thấy nhẹ nhõm.

Sở Ninh ngẩn người.

Về sau, sống bên nàng lâu ngày, ta mới biết, nàng cũng từng đói đến xanh xao, khắp nơi đi xin ăn, cầu kẻ khác thương hại.

Tuy bây giờ khoác lụa là gấm vóc, nhưng trong lòng vẫn là một đứa trẻ thiếu tình thương.

Nàng thành ra như thế, không phải lỗi của nàng.

Nàng muốn báo thù, nhưng không biết cách.

Nàng không biết chữ, không có phụ thân dạy bảo, cũng chẳng có mẫu thân dìu dắt.

Khi lẽ ra nên học lễ nghĩa, nàng lại học cách cắn xé, giành giật, lớn lên như cây dại giữa rừng.

Không ai thật lòng yêu thương, dạy bảo nàng.

Nàng như dây tầm gửi mọc hoang, đ.â.m chọc khắp nơi, nhìn thì uy phong, thực chất đầy nguy cơ, sớm muộn sẽ bị người ta nhổ bỏ.

Ta đã đến rồi.

Ta sẽ dạy nàng, dạy cách yêu, cách hận, cách báo thù.

Ta sẽ đối đãi với nàng như Tống Độc Hạc từng đối đãi với ta.

Ta sẽ bảo vệ nàng, để nàng trở thành quý nhân của ta.

Trở thành người giúp ta nhuốm m.á.u kẻ thù, báo thù cho Tống Độc Hạc.

Ta muốn nàng trở thành cổ thụ cao vút, đứng trên đỉnh núi, ngẩng đầu nhìn đời, không cúi đầu trước ai.

Sở Ninh lặng lẽ một lúc, lạnh nhạt phán:

“Đưa cho nàng ấy vài lọ thuốc trị sẹo, trong cung của bổn cung không nuôi đồ vật xấu xí.”

Mấy lọ thuốc được đưa đến tay ta, cung nữ còn cố ý nhấn mạnh:
 

Bình Luận (0)
Comment