Nàng Là Ánh Sáng Rực Rỡ Chốn Nhân Gian

Chương 7

 
Người quá nghe lời cũng phải trả giá.

Vì không tính toán cho bản thân, nên mới không có tin tức, không có quan hệ, không có đường đi.

Như hiện tại, ngay cả muốn quỳ gối cầu xin, cũng không biết nên quỳ trước cửa nhà ai.

Trăng đã l*n đ*nh đầu cành cây.

Cửa sân “két” một tiếng mở ra.

Ta khoác áo đứng dậy, mở cửa phòng, liền thấy Triệu Phác tay xách cung đăng tinh xảo, xuất hiện trong sân.

Trong màn đêm, hắn thân mặc cẩm bào, tóc vấn ngọc quan, mắt mày sâu thẳm, vẫn giống như một bức họa.

Nhưng ta đã chẳng còn lòng tôn kính, chỉ muốn xé nát bức họa đó.

Chưa kịp mở miệng, hắn đã nói trước: “Kẻ gác cổng dám khinh nhục ngươi đã bị xử lý rồi.”

Ngày hôm qua, vì muốn tìm tin tức của Tống Độc Hạc, ta đã hạ mình đến phủ Tể tướng cầu xin, kết quả là ngay cả cửa cũng không vào được.

Ta quỳ trước cửa phủ từ sáng sớm đến tối muộn, dập đầu không biết bao nhiêu cái.

Chẳng ai chịu truyền lời, chẳng ai đỡ ta dậy.

Trán ta rách, đầu gối ta đau đến tê dại.

Cuối cùng chỉ có thể lảo đảo quay về.

Giây phút đó, ta hận chính mình là một nữ nhi mồ côi, mệnh như bèo trôi theo nước.

Chưa từng có quyền nắm lấy vận mệnh, lại càng không thể đổi mệnh.

Nghe hắn nói xong, ta chỉ muốn bật cười.

Một con tốt thế mạng thôi, nếu không có chủ tử ra lệnh, kẻ đó dám tự tiện làm bậy sao?

Bọn họ nghĩ ta ngốc, chẳng phân được đúng sai.

Đúng là ghê tởm!

“Có lời gì thì nói thẳng, không thì cút.”

“Ngũ công chúa chọn thư đồng, Lâm Điệp Vân bị chọn trúng, nhưng nhà họ Lâm không muốn nàng ấy đi.”

Nên mới tìm đến ta?

Lửa giận bùng lên trong lồng n.g.ự.c ta. Trong mắt bọn họ, ta là gì chứ?

“Vậy thì để nàng ta đi c.h.ế.t đi.”

“Ta biết ngươi đang dò hỏi tin Tống Độc Hạc. Ngũ công chúa là biểu muội của hắn. Ngươi vào cung, tự nhiên sẽ biết được điều ngươi muốn biết.”

11

Tâm ta khẽ lay động.

Khi ấy, ta còn chưa biết Ngũ công chúa tính khí tàn bạo, danh xấu lan xa.

Ta chỉ cảm thấy, nhà họ Lâm cùng Triệu Phác xưa nay không có lòng tốt gì.

Bọn họ ích kỷ vô tình, giả nhân giả nghĩa, nếu thật sự có thứ tốt, tuyệt đối sẽ chẳng đến lượt ta.

"Ta không đi. Ngươi cũng đừng ép ta. Nếu ta vào cung, chỉ cần có cơ hội, ta lập tức sẽ hành thích hoàng đế, bắt cả nhà họ Lâm chôn cùng với ta!"

Triệu Phác trầm mặc trong giây lát.

"Nha hoàn tên Thu Yến kia rất trung thành với ngươi. Nàng ta đã vì ngươi mà lén thông báo, nhưng bị phạt. Hiện giờ còn bị nhốt trong phòng củi."

Trong bóng tối, khóe mắt ta bỗng nóng lên, nước mắt chực trào.

Thì ra ta cũng không hoàn toàn thảm hại đến mức không ai màng tới. Thì ra cũng có người từng vì ta mà gắng sức, lúc ta không hề hay biết.

Nhưng ta vẫn chưa hoàn toàn tin hắn.

Ta im lặng, lạnh lùng nhìn hắn.

Triệu Phác nói: "Ta xưa nay không dễ mở miệng, nhưng đã nói ra thì lời ấy tất là thật."

Hắn là công tử phủ Quốc công, kiêu ngạo như thế, câu này hẳn mười phần thì chín phần là thật.

Ta nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi từng chữ một:

"Các ngươi thật đúng là vô! sỉ! đến cực điểm!"

Ta đưa ra điều kiện:

Thả Thu Yến, đưa nàng khế ước bán thân, cho nàng một trăm lượng bạc, để nàng rời đi.

Còn ta, muốn một ngàn lượng hoàng kim, mười cửa hiệu, một trăm món trân bảo.

Chừng nào đủ điều kiện, ta sẽ vào cung. Nếu không thì, miễn bàn.

Triệu Phác gật đầu đồng ý.

Không lâu sau đó, ta gặp lại Thu Yến.

Nàng quỳ xuống đất dập đầu cảm tạ.

Ta đỡ nàng dậy, trong lòng thấy vô cùng ấm áp.

Ta nghĩ: thì ra chỉ cần làm tốt chính mình, đến lúc thích hợp, tự nhiên sẽ gặp được người thật lòng trân trọng ngươi, chứ không phải cứ cố tìm chút chân tình trong một đám người tệ bạc, làm như vậy mới thật là đi sai đường.

Thu Yến nói với ta:

"Ngũ công chúa đã đánh gãy chân mấy người thư đồng rồi. Nàng ta thích nhất là nghe người ta gào khóc, đặc biệt là tiếng thét thảm của mấy tiểu thư con nhà danh giá. Cô nương nếu vào cung, phải nói ít nhìn nhiều, mọi việc đều phải cẩn trọng."

Nàng cố gắng vắt óc nhớ thêm những chuyện có liên quan đến Ngũ công chúa.

Tiếc rằng nàng chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé, những chuyện của kẻ quyền quý cũng chỉ nghe lén được vài mẩu vụn vặt.

Nàng thấy có lỗi, khóe mắt đỏ hoe.

"Cô nương, là do ta không phải. Nếu không vì ta, người cũng không phải nhúng tay vào vũng nước đục này."

Thật ra, ta đã lừa Triệu Phác.

Ngay từ khoảnh khắc nghe hắn nói Ngũ công chúa là biểu muội của Tống Độc Hạc, lòng ta đã rung động rồi.

Nhưng Tống Độc Hạc từng nói với ta: ‘binh giả, quỷ đạo dã’, trong binh pháp, hư hư thực thực mới là chính đạo; chưa đến thời khắc cuối cùng, tuyệt đối không thể để kẻ khác đoán ra lá bài tẩy của mình.

Khi ấy ta chưa thật sự hiểu hết lời hắn, nhưng ta lăn lộn bao năm cũng học được một điều:

Việc buôn bán, không thể là bên mua gấp gáp lên tiếng trước.

Chỉ khi nhà họ Lâm đến cầu xin ta, ta mới có thể lấy được nhiều lợi ích hơn.

Nếu ta là người mở lời, chỉ e mọi thứ sẽ bị họ khống chế, từng bước từng bước bị ép đi không lối thoát.

Vào cung, kỳ thực là điều ta mong muốn.

Tối hôm ấy, ta nằm trên giường, đầu óc quay cuồng nghĩ cách cứu Tống Độc Hạc, cảm giác như nước mắt sắp cạn khô.

Rồi trong đầu bỗng lóe lên một ảo tưởng bay bổng: Giá mà ta cũng có thể tiếp xúc với nhiều người quyền thế, thì tốt biết bao.

Như vậy, ta cũng có thể học cách leo lên cao, không chỉ báo thù cho bản thân, mà còn vì hắn mà rửa sạch huyết thù.

Khoảnh khắc ấy, khát vọng quyền lực trong lòng ta bùng lên mạnh mẽ.

Và rồi, ta chờ được Triệu Phác đến.

Nghe hắn nhắc đến Ngũ công chúa, tim ta đập thình thịch, suýt không kìm được niềm vui sướng muốn trào ra thành nước mắt.
 

Bình Luận (0)
Comment