Nàng Luôn Muốn Ly Hôn!

Chương 1

Edit+Beta:_Tanoka_


_Ôn Cẩn, Thẩm Nhượng là dạng nam nhân gì, cô cảm thấy hắn sẽ để một nữ nhân tùy tiện bò lên trên giường của hắn sao?
_Ha ha ha ha,đồ ngốc, Ôn Cẩn cô chính là một kẻ ngốc! Cô nên cảm thấy may mắn khi có một người cha lợi hại, nếu không cô cũng sẽ giống như tôi thôi, chỉ có thể làm tình nhân của Thẩm Nhượng .


••••


_Thẩm Nhượng, lần đầu tiên của chúng ta, tất cả đều là do anh sắp xếp đúng không?"
_...Ừ.


••••


Trong đầu Ôn Cẩn vẫn luôn ầm ầm vang lên câu nói ấy. Trình Tĩnh Sơ nói cho cô biết mọi chuyện cùng với sắc mặt vô cùng khó coi , còn Thẩm Nhượng lại không có một chút gì che dấu đáp án, khiến cho cô ngay cả trong mơ cũng cảm thấy thống khổ đến mức cả người phát run.


Quần áo trên người ướt đẫm, trên trán cũng không ngừng có mồ hôi tuôn ra. Ôn Cẩn nắm chặt đôi tay phía dưới khăn trải giường, mí mắt run nhè nhẹ rồi mới chậm rãi mở ra, sắc mặt trắng bệch.


Thật lâu sau, cô với gương mặt vô cảm từ trên giường ngồi dậy, lấy quần áo đi vào phòng tắm.


Được cọ rửa dưới dòng nước ấm áp, Ôn Cẩn bất giác cảm thấy hốc mắt nóng lên, tựa hồ như có thứ chất lỏng nào đó từ từ chảy xuống. Cô đã không thể phân biệt được đó có phải là nước mắt hay không, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi.


Thay một thân quần áo sạch sẽ , Ôn Cẩn an tĩnh ngồi trước bàn trang điểm, nhìn thấy gương mặt tiều tụy của mình trong gương, cô trầm mặc không nói.


Hôm nay đã là ngày thứ ba. Ở đây ba ngày, mỗi buổi tối cô đều mơ thấy Trình Tĩnh Sơ cùng với Thẩm Nhượng. Mãi cho đến giờ phút này, cô mới tin rằng chính mình đã thật sự được trọng sinh.


Ôn Cẩn giơ tay, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt, cảm giác ấm áp truyền tới khiến lòng cô khẽ run. Kiếp trước,cô thật sự quá thất bại .


Cô thích Thẩm Nhượng như vậy, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn liền rung động. Lì lợm la liếm 6 năm, dùng bất cứ thủ đoạn nào, cuối cùng thậm chí còn chuốc say Thẩm Nhượng để rồi mang trong mình con của hắn, khi ấy mới khiến hắn đầu hàng, chấp nhận cưới cô.


Tuy rằng tính tình cô táo bạo lại tùy hứng, không thể chịu đựng được bất luận nữ nhân nào tới gần Thẩm Nhượng nửa bước, nhưng cũng bởi vì chính mình dùng thủ đoạn hèn hạ, mang thai buộc Thẩm Nhượng cúi đầu mà cảm thấy áy náy, vì thế sau khi kết hôn vẫn luôn thật cẩn thận lấy lòng hắn.


_Ôn Cẩn, Thẩm Nhượng là dạng nam nhân gì, cô cảm thấy hắn sẽ để một nữ nhân tùy tiện bò lên trên giường của hắn sao?


Lời Trình Tĩnh Sơ trào phúng nói phảng phất còn đâu đây tiếng vọng ở bên tai , Ôn Cẩn khóe miệng kéo kéo, trong mắt bình tĩnh không chút gợn sóng, giống như cục diện đáng buồn. Nguyên nhân hết thảy đều do Thẩm Nhượng cố ý, cố ý làm cô bò lên trên giường của hắn.


Kiếp trước vì Thẩm Nhượng, cái gì cũng có thể từ bỏ. Chỉ vì muốn làm hắn thích cô, không biết đã làm biết bao nhiêu chuyện để cho người khác chê cười. Nếu không phải bởi vì cô, ba Ôn cũng sẽ không bị khó xử, để rồi cuối cùng công ty liền bị Thẩm Nhượng đoạt.


Mẹ của Thẩm Nhượng đối với cô thái độ vẫn luôn không nóng không lạnh, cô cũng không thèm để ý, mỗi ngày chịu đựng tính tình, cẩn thận chăm sóc bà. Mười tháng hoài thai, cực cực khổ khổ sinh hạ con trai, cô cũng mặc kệ không hỏi, chưa từng làm tròn bổn phận của người mẹ. Kiếp trước một lần cuối cùng nhìn thấy hắn, ánh mắt ấy không hề có độ ấm, giống như đang nhìn một kẻ xa lạ đối với hắn không có bất cứ quan hệ gì .


Mở hộp trang điểm ra, Ôn Cẩn trang điểm nhẹ. Diện mạo của cô trời sinh thập phần diễm lệ, đơn giản trang điểm một chút, gương mặt câu hồn trước kia cũng đã trở lại.


Ôn Cẩn lớn lên thật sự rất đẹp. Rất nhiều người đều nói, diện mạo cô vừa thấy chính là không an phận, quá mức quyến rũ vũ mị, một bộ dáng tiểu tam hồ ly tinh , trên giường công phu khẳng định phi thường dụ người, trách không được Thẩm Nhượng trước giờ lãnh tâm lãnh tình, cũng bị cô câu lên giường.


Khóe miệng gợi lên một nụ cười trào phúng, Ôn Cẩn ánh mắt lạnh lùng. Kiếp trước cô rốt cuộc có bao nhiêu ngu xuẩn, mới có thể cho rằng sinh con xong, trở thành Thẩm phu nhân là có thể nắm chặt lấy Thẩm Nhượng?


Hai người lần đầu tiên vốn dĩ chính là Thẩm Nhượng tính kế, khó trách sau khi kết hôn, hắn rất ít chạm vào cô. Khi hai người cùng giường, cô dùng ra các loại thủ đoạn câu dẫn, hắn đều thờ ơ.


Ôn Cẩn đi đến bên cửa sổ, mạnh mẽ dùng sức đem bức màn kéo ra, căn phòng ngủ tối tăm ,nháy mắt trở nên sáng ngời. Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chiếu lên gương mặt Ôn Cẩn , cô theo bản năng đóng lại hai mắt, nâng tay lên che khuất ánh sáng chói mắt.


Chờ đôi mắt thích ứng , cô mới chậm rãi buông tay, nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ , ánh mắt dần dần trở nên ôn hòa, trong lòng chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhàng như lúc này.


Ôn Cẩn cũng không hề cảm thấy mình là một người thông minh, kiếp trước trong cuộc đời cô chỉ có Thẩm Nhượng,luôn cho rằng một ngày nào đó, Thẩm Nhượng sẽ yêu mình. Thẳng đến khi nhìn thấy Thẩm Nhượng ôm Trình Tĩnh Sơ, kịch liệt hôn cô ta, đối mặt với cô thì lãnh đạm, tính cách khác nhau như hai người xa lạ, không có chút liên quan đến nhau.


Khi đó cô mới phát hiện, thực ra Thẩm Nhượng cũng không phải tính cách lãnh đạm, chỉ là bởi vì người trong lòng hắn không phải là cô mà thôi.


Ngoài cửa sổ, trong hoa viên đúng lúc hoa nở, các bảo mẫu đang tưới nước, thi thoảng châu đầu ghé tai, thì thầm gì đó.


Ôn Cẩn sờ sờ ngực trái của mình, cô tựa hồ có thể nghe được thanh âm trái tim mạnh mẽ, hữu lực từng nhịp nhảy lên. Kiếp trước cô nỗ lực lâu như vậy, vì Thẩm Nhượng đến tôn nghiêm cũng không cần, kết quả hắn vẫn là yêu Trình Tĩnh Sơ. Một khi yêu một người, đại khái chính là vĩnh viễn.


Ôn Cẩn cúi đầu nhắm mắt. Nếu đã may mắn trọng sinh, thì cô liền thành toàn cho bọn họ. Hiện tại chỉ nghĩ cách làm sao để nhanh chóng ly hôn, giữ được công ty và gia đình của mình. Việc tìm Thẩm Nhượng báo thù, cô chưa từng nghĩ tới, cũng không dám có ý niệm này. Ba của cô nói rất đúng, tuy rằng Thẩm Nhượng ở các phương diện đều thực là một nam nhân xuất sắc, nhưng dã tâm quá lớn, tâm cơ thâm trầm, vô tâm vô tình, không thích hợp làm chồng.


Nam nhân như vậy, cho dù có trọng sinh thêm vài lần cũng không thể đối phó được, lúc trước cô không nên đi trêu chọc hắn. Chờ đến sau khi hai người ly hôn, cô sẽ trốn đi thật xa, lại nghe ba Ôn nói, tìm người khác thích hợp gả cho, vĩnh viễn rời xa Thẩm Nhượng.


Ôn Cẩn nhẹ nhàng thở dài một hơi, lấy ra di động nhìn thoáng qua thời gian. Nếu hiện tại cô đưa ra đề nghị ly hôn, Thẩm Nhượng khẳng định sẽ không đồng ý. Hắn lúc trước thuận nước đẩy thuyền cùng cô phát sinh quan hệ, chính là vì để cưới cô, lại tìm cơ hội chậm rãi xâm nhập công ty của gia đình cô.


Cúi đầu trầm tư thật lâu sau, Ôn Cẩn quyết định từ từ bước đi. Cô quá hiểu biết Thẩm Nhượng, không đạt tới mục tiêu, hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng đồng ý ly hôn.


_Phu nhân, Thần Thần đã trở lại.


Bên ngoài truyền tới tiếng của bảo mẫu, Ôn Cẩn sắc mặt có chút thẩn thờ. Thần Thần, đứa con của cô với Thẩm Nhượng.


Nhớ tới lần gặp mặt cuối cùng ở kiếp trước, chỉ mới vài tuổi mà đứa con này lại mang gương mặt vô cảm nhìn cô, Ôn Cẩn cảm thấy trong lòng nóng lên, thực hụt hẫng.


Mở cửa phòng ra, giọng nói lãnh đạm của cô vang lên


_Tôi biết rồi.


Dứt lời, Ôn Cẩn lại lần nữa không tự nhiên mở miệng


_Tôi đi xem Thần Thần.


Cô chắc chắn phải cùng với con trai của mình thật tốt ở bên cạnh nhau.


Tiểu Lâm trong mắt nhanh chóng hiện lên nét kinh ngạc. Trong ba ngày này, Ôn Cẩn thật sự thay đổi rất nhiều. Trước kia mỗi lần cô mở miệng, đều không quên nhắc đến cậu chủ. Chẳng lẽ Ôn Cẩn lại nghĩ ra kế sách gì mới, muốn câu dẫn ông chủ?


Nhớ tới một ít hình ảnh không tốt ,trên mặt Tiểu Lâm hiện lên khinh bỉ. Dù sao vô luận Ôn Cẩn như thế nào cố gắng, cậu chủ đều sẽ không thích cô.


Ôn Cẩn đi đến lầu một, liếc mắt một cái liền nhìn đến bộ dạng xụ mặt cúi đầu, nghiêm túc chơi di động tiểu gia hỏa. Trên mặt cô biểu tình càng thêm cứng đờ, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên cùng con trai ở chung như thế nào.


Thẩm Thần bốn tuổi đang chơi di động, nghe được tiếng bước chân, cậu bé ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ngay tức thì buông di động sống lưng thẳng tắp, trên mặt không có biểu tình gì khác, hô :


_ Mẹ.


Ôn Cẩn ngồi bên cạnh tiểu gia hỏa, khóe miệng nỗ lực nở một nụ cười thật tươi.


_Thần Thần, con đã về rồi.


Trong trí nhớ của cô, dường như trước giờ đều không quan tâm nhiều đến đứa con này, Thẩm Nhượng đại khái cũng thấy vậy mà vui mừng, vấn đề giáo dục cũng không quá lo lắng, hoàn toàn không cùng cô thương lượng.


Thẩm Thần nghiêng đầu, ánh mắt kỳ quái nhìn Ôn Cẩn , không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt nhỏ đột nhiên banh đến gắt gao, thật mạnh hừ lạnh vài tiếng, chạy đến trên bàn cơm.


Bữa cơm trưa đối với Ôn Cẩn xem ra tương đương tra tấn người. Tiểu gia hỏa vẫn luôn không thèm nhìn cô, trên mặt tức giận, cơm nước xong đều không liếc nhìn cô một cái, bị tài xế mang đi.


Trên xe, khuôn mặt nhỏ liền suy sụp. Hôm nay mẹ đột nhiên cùng cậu bé nói chuyện, khẳng định là biết ba ba buổi tối phải về nhà. Chán ghét chán ghét, cậu nhóc ghét nhất là mẹ!


Ôn Cẩn lặng lẽ thở dài một hơi, đột nhiên nhận thấy cảm giác trong lòng thật không dễ chịu. Cô thật sự quá thất bại, Đến đứa con mình sinh ra cũng chán ghét cô nhiều đến thế, một câu cũng lười nói với cô.


_Phu nhân, Thần Thần thật sự thật quá đáng.


Tiểu Lâm thu thập xong bàn ăn, sắc mặt phẫn uất nhìn Ôn Cẩn


_Tuổi còn nhỏ, mỗi lần nhìn thấy cô đều hờ hững, vẫn là đem thằng bé đưa đến bên cạnh lão phu nhân đi, bằng không mỗi lần đều sẽ quấy rầy đến vợ chồng phu nhân ở chung.


Ôn Cẩn thong thả ung dung uống một ngụm nước, ngẩng đầu dùng ánh mắt lãnh đạm, không nói một lời nhìn Tiểu Lâm.


Tiểu Lâm tim đập đột nhiên nhanh hơn, sắc mặt xấu hổ.


_ Phu nhân, cô......


Cô cảm thấy hôm nay Tiểu Lâm thập phần kỳ quái, nhìn ánh mắt của cô ta giống như đã biết cái gì đó.


Kiếp trước,tiểu bảo mẫu này không ngừng ở trước mặt cô nói Thần Thần có bao nhiêu không tốt. Khi đó đầu óc của cô chỉ có Thẩm Nhượng, cuối cùng thương lượng với Thẩm Nhượng , đem Thần Thần đưa đến chỗ mẹ của hắn nuôi dưỡng.


Sau đó không biết vì cái gì, Thẩm Nhượng đem Thần Thần đưa ra nước ngoài. Kiếp trước do cô ngu xuẩn, không nhận thấy được cái gì khác thường, hiện tại ngẫm lại, mẹ của Thẩm Nhượng đối với cô thái độ phi thường kỳ quái, có lẽ bảo mẫu này chính là người của bà ta.


Ôn Cẩn xoay người rời đi.Liền tính toán tìm cách đem Tiểu Lâm đuổi đi, cũng muốn chờ Thẩm Nhượng trở về, việc này phải nhận được sự đồng ý của hắn mới được.


Đi ngang qua phòng tiểu gia hoả, Ôn Cẩn bước chân dừng lại một chút , đẩy cửa phòng ra đi vào. Phòng bố trí phong cách dị thường lãnh đạm, vừa thấy chính là phong cách Thẩm Nhượng yêu thích. Không chỉ có một mình phòng tiểu gia hỏa, mỗi một nơi trong nhà, đều là cô dựa theo sở thích của Thẩm Nhượng mà bố trí.


Ôn Cẩn ánh mắt tùy ý nhìn bài trí của căn phòng, chợt bắt gặp kệ nhỏ trên bàn học có một cuốn nhật ký, cô duỗi tay cầm lấy mở ra, mặt trên tất cả đều là tâm tình của tiểu gia hỏa . Nhẫn nại lật mở từng trang, Ôn Cẩn cẩn thận xem.


[Con rất chán ghét ba ba, mỗi ngày đều chỉ có một khuôn mặt lạnh , sắc mặt lại hung dữ, hừ]


[Bạn cùng lớp đều có ba mẹ đưa tới đi học, chỉ có con là đứa nhỏ được chú đưa đi, không vui chút nào]


[Mẹ của bọn họ đều thật ôn nhu nha, vì cái gì mẹ của con lại không để ý tới con chứ? Là bởi vì Thần Thần không ngoan sao?]


[Con chán ghét mẹ! Chán ghét mẹ! Tại sao mẹ luôn nhìn ba ba, con lớn lên cũng rất đẹp mà! Thật tức giận, không thể nhìn xem con sao! Chú nhìn con, con liền không chán ghét người]
......


Ôn Cẩn lật xem hết cuốn nhật ký, chỉ cảm thấy hốc mắt hơi xót, yết hầu dần nghẹn. Cô vẫn luôn lấy lòng Thẩm Nhượng, hắn lại làm như không thấy, còn ở bên ngoài có nữ nhân khác. Thế nhưng lại đối với con trai của chính mình chẳng quan tâm, con trai của cô lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm nghĩ đến cô.


_Thẩm Thần, ba trước kia nói với con như thế nào ?
_Thực xin lỗi, ba ba, con sai rồi.
_Ai ai ai, lão đại, Thần Thần còn nhỏ, đừng nghiêm túc như vậy.


......


Bên tai mơ hồ truyền đến thanh âm quen thuộc , trầm thấp lãnh đạm, mang theo sự cường ngạnh,áp bách vô hình, Ôn Cẩn cả người cứng đờ.

Bình Luận (0)
Comment