Nàng Luôn Muốn Ly Hôn!

Chương 2

Edit+Beta: _Tanoka_


Rất nhiều chuyện ở kiếp trước đột nhiên lại hiện lên trong đầu, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Thẩm Nhượng ôm hôn Trình Tĩnh Sơ. Ôn Cẩn cúi đầu, trong lòng nổi lên cảm giác ghê tởm nhàn nhạt. Cầm trong tay cuốn sổ nhật ký đặt lại chỗ cũ, cô nghiêng tai lắng nghe một hồi, nhận thấy được tiếng bước chân dần dần đi xa, cùng thanh âm cánh cửa thư phòng bị đóng lại.


Xoa xoa ấn đường, Ôn Cẩn chậm rãi đi xuống lầu một, cô không biết nên đối mặt cùng Thẩm Nhượng như thế nào. Dựa theo ký ức ở kiếp trước, lúc Trình Tĩnh Sơ nói sự thật cho cô biết, hiện tại Thẩm Nhượng đã bị cô ta câu dẫn thành công. Lần này Thẩm Nhượng đi công tác, thời gian vừa vặn cùng Trình Tĩnh Sơ đối mặt nói chuyện , khi hai người họ lần đầu tiên lăn giường, cũng là lần đi công tác này phát sinh, sau đó cảm tình nhanh chóng tiến triển, thường xuyên yêu đương vụng trộm.


Trước mắt hiện ra gương mặt Trình Tĩnh Sơ đắc ý trộn lẫn điên cuồng, trong lòng Ôn Cẩn khẽ nhúc nhích, có cách rồi. Có lẽ cô có thể lợi dụng Trình Tĩnh Sơ, thu thập chứng cứ Thẩm Nhượng ngoại tình, thuyết phục ba Ôn hỗ trợ để ly hôn cùng Thẩm Nhượng. Trong lòng Ôn Cẩn biết rõ, ở trong lòng Thẩm Nhượng, Trình Tĩnh Sơ có bao nhiêu quan trọng, giá trị đến nỗi có thể khiến hắn không thể không từ bỏ công ty của gia đình cô.


Thẩm Thần cong eo nhỏ, trên bàn sách ở phòng khách nhỏ đọc sách. Nhìn thấy Ôn Cẩn từ lầu hai đi xuống, vẻ mặt trầm mặc không biết suy nghĩ cái gì. Cậu nhóc bĩu môi, trộm nhìn cô vài lần, càng xem càng cảm thấy mẹ của nhóc thật đẹp, so với mẹ của các bạn cùng lớp hay các cô giáo trong trường học, bọn họ đều không đẹp bằng mẹ của cậu.
Không được tự nhiên kéo kéo quần áo trên người, trong lòng Thẩm Thần có chút khẩn trương, khuôn mặt nhỏ cũng chậm rãi chuyển hồng. Quần áo của nhóc hiện giờ , đều do bà nội mua cho, cùng ba ba chính là một bản sao, kiểu dáng giống hệt. Mẹ luôn nhìn ba ba đến phát ngốc, đôi mắt lại mênh mông ôn nhu, nhiều lúc còn trộm ôm ba ba, hôn hôn ba ba.


Hiện tại cậu bé cũng mặc quần áo giống ba ba, có khi nào mẹ cũng nhìn cậu, ôm một cái, hôn hôn không? Thẩm Thần đẩy cuốn sách ra phía trước, cái chân ngắn nhỏ lung lay vài cái, lại khẽ nhút nhát ngắm Ôn Cẩn một chút.


Ôn Cẩn đã sớm phát hiện, cô mới vừa đi xuống, tiểu gia hỏa vẫn luôn lén nhìn cô. Trọng sinh trở về, cô thật không biết đối mặt như thế nào, kỳ thật là con trai của cô. Rốt cuộc kiếp trước cô chưa từng một ngày nuôi dạy đứa nhỏ này tử tế. Lúc ấy mang thai, cảm giác duy nhất đó chính là đứa nhỏ này tới thật kịp thời, cô có thể lợi dụng chuyện này gả cho Thẩm Nhượng.


Nhớ tới những gì được viết trong cuốn nhật ký của tiểu gia hỏa ,trong lòng Ôn Cẩn thập phần áy náy. Sau khi cô tiếp thu sự thật bản thân đã trọng sinh , chỉ nghĩ đến một điều phải ly hôn và rời xa Thẩm Nhượng, sau đó tìm nam nhân thật lòng yêu thích cô, đối với cô thật tốt rồi gả cho người đó, chưa từng nghĩ tới việc muốn mang đứa con này đi.


Ôn Cẩn nhìn về phía tiểu gia hỏa, ánh mắt phá lệ ôn nhu. Cuộc hôn nhân này cô nhất định sẽ nghĩ cách kết thúc, kiếp trước cô không thể làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, thì đời này cô sẽ học cách làm một người mẹ tốt.


_Thần Thần.


Ôn Cẩn trong lòng nhẹ nhàng, trên mặt tươi cười cũng càng thêm chân thành, cô hướng đến Thẩm Thần vẫy tay.


"Lại đây,đến chỗ của mẹ này."


Thẩm Thần chớp chớp mắt, ánh mắt có chút ngốc lăng, một lát sau mới phản ứng lại , trái tim đập bịch bịch, tay nhỏ không ngừng chọc góc áo, vẻ mặt cao hứng nhìn Ôn Cẩn.
cậu bé mặc quần áo giống ba ba thường hay mặc, mẹ liền nhìn đến cậu . Mẹ nói chuyện với cậu nhóc chưa từng ôn nhu như vậy . Hừ, nhóc quả nhiên lớn lên rất đẹp, chỉ cần giống ba ba, mẹ nhất định sẽ càng thêm thích cậu.


Thẩm Thần trong lòng thập phần hưng phấn, hai mắt sáng lấp lánh, lại nỗ lực làm bộ dáng xụ mặt. Cậu nhóc nhảy xuống ghế, chạy chậm vài bước liền đến trước mặt Ôn Cẩn, rầm rì nói:


"Mẹ ơi."


Thấy Ôn Cẩn chỉ nhìn chằm chằm, không có duỗi tay ôm cậu, Thẩm Thần trong lòng quýnh lên, nhỏ giọng đem ý nghĩ trong lòng nói ra:


"Mẹ mau ôm con một cái đi!"


Ôn Cẩn cẩn thận nhìn tiểu gia hỏa, phát hiện con trai của mình lớn lên thật là đẹp mắt, cặp mắt kia so với cô có vài phần giống nhau. Nghe được tiểu gia hỏa thầm nói nhỏ , trong lòng cô đột nhiên trở nên vô cùng mềm mại, duỗi tay đem cậu nhóc ôm vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu của cậu nhóc


_Thần Thần, về sau mẹ sẽ đối xử thật tốt với con.


Đây là lần thứ hai Thẩm Thần được mẹ ôm. Lần đầu tiên là lúc ba ba trở về, mẹ vì lấy lòng ba ba, cố ý đối xử với hắn thực tốt, chỉ là xoay người liền đem cậu nhóc ném ở một bên mặc kệ không hỏi.


Thẩm Thần ngây ngốc ngẩng đầu, nhìn thấy Ôn Cẩn trong mắt đều là cậu bé. Nhóc con liền cảm thấy hôm nay mẹ không giống lúc trước, rất ôn nhu, nếu về sau mẹ đều ôn nhu như vậy thật tốt nha. Cậu bé duỗi tay gắt gao ôm cổ Ôn Cẩn , sốt ruột mở miệng:


_Mẹ ơi, về sau đừng để ý ba ba nữa, con, Thần Thần sẽ đối với mẹ thật tốt.


Ôn Cẩn trong tâm hay trong đáy mắt đều chỉ có đứa con xinh đẹp của mình,đến khi Thẩm Nhượng cùng Tần Tranh đã xuống lầu cô cũng chưa phát hiện. Giờ phút này nghe được tiểu gia hỏa nãi thanh nãi khí nói, cô chỉ cảm thấy trong lòng đều mềm nhũn, không nhịn được hôn mấy cái trên khuôn mặt nhỏ, nói:


_Được, về sau chúng ta đều không để ý ba ba, mẹ chỉ đối tốt với một mình Thần Thần thôi.


Thật cẩn thận ôm lấy tiểu gia hỏa , động tác Ôn Cẩn có chút cứng đờ, nghiêm túc nhớ lại, đây là lần đầu tiên cô ôm lấy đứa con nhỏ của mình.


Thẩm Nhượng ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Ôn Cẩn, sau khi nghe xong lời cô nói, sắc mặt ngay lập tức ngưng trọng. Trước kia Ôn Cẩn đối với con cái đều không thèm quan tâm, cả ngày chẳng cần phân rõ giới hạn dính lấy hắn, đẩy cũng đẩy không ra, làm hắn chán ghét đến cực điểm.


_Thần Thần, ba ba đối với con tốt như vậy, con lại nhẫn tâm không cần để ý đến?


Tần Tranh mang vẻ mặt không cho là đúng mở miệng, ánh mắt ý vị không rõ nhìn về phía Ôn Cẩn, cười như không cười, ngữ khí mơ hồ mang theo châm chọc nói:


_Tò mò nha, nhưng thật ra chị dâu à, về sau chị thật sự sẽ không quấn lấy lão đại chứ?


Hai người Tần Tranh cùng Thẩm Nhượng, có thể nói là từ nhỏ mặc chung một cái quần mà lớn lên, Tần Tranh vẫn luôn đem Thẩm Nhượng xem như anh ruột của mình.


Diện mạo và dáng người của Ôn Cẩn, xác thật là một nữ nhân cực phẩm, đáng tiếc cô quá ngu ngốc, tuyệt đối không phải kiểu người Thẩm Nhượng thích. Lúc trước Thẩm Nhượng biết rõ là Ôn Cẩn tính kế, thế nhưng lại vẫn cùng cô làm ra loại chuyện đó, khi ấy làm hắn thập phần khiếp sợ.


Tần Tranh so với bất cứ ai khác hiểu rất rõ Thẩm Nhượng. Bởi vì chuyện trong nhà , Thẩm Nhượng vẫn luôn đối với chuyện tình cảm nam nữ phi thường chán ghét. Trước kia Tần Tranh không tin chuyện này, cảm thấy nam nhân nào cũng đều giống nhau, ôm hương nhuyễn ngọc trong ngực, làm sao có thể có bao nhiêu chán ghét, khẳng định ôm được nữ nhân trong tay liền muốn lăn vài vòng.


Tại thời điểm lễ tốt nghiệp đại học của bọn hắn, Tần Tranh đã dùng khá nhiều tiền để tìm hai mỹ nữ mang bộ dáng cùng vóc người đều vô cùng khêu gợi. Chắc chắn đối với nam nhân bình thường mà nói khẳng định chống cự không được. Cuối cùng thật đáng tiếc cho hai cô nàng. Càng buồn cười hơn, sau cùng đều là hắn ta tự sản tự tiêu. Khi đó Tần Tranh mới ý thức được, Thẩm Nhượng không chỉ có chán ghét chuyện tình cảm nam nữ đơn giản như vậy, cho dù bất kỳ nữ nhân nào tiếp xúc quá gần, hắn đều sẽ cảm thấy chán ghét.


Thẩm Nhượng không thích nữ nhân đến như vậy, năm đó cư nhiên lại không có cự tuyệt Ôn Cẩn, quả thực khiến tất cả mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng. Tần Tranh ngay từ đầu cho rằng Thẩm Nhượng thật sự thích Ôn Cẩn, thẳng đến lúc hắn ta phát hiện sau khi kết hôn hai người bọn họ rất ít khi cùng giường, đối mặt với Ôn Cẩn lì lợm la liếm và thường hay vô cớ gây rối, mặt mày Thẩm Nhượng sẽ tỏ ra bực bội chán ghét, lúc đó hắn ta mới biết được Thẩm Nhượng căn bản không hề thích Ôn Cẩn. Lựa chọn cưới Ôn Cẩn, rất có thể là vì để đối phó Ôn Minh Khải, ba của Ôn Cẩn.


Tia trào phúng trong mắt Tần Tranh càng ngày càng rõ ràng, không chút nào che dấu nhìn Ôn Cẩn.


Nhẹ nhàng xoa gương mặt tiểu gia hỏa, Ôn Cẩn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Thẩm Nhượng cùng Tần Tranh đứng ở trước mặt cô.


Nhớ tới kết cục của Tần Tranh ở kiếp trước , Ôn Cẩn trong mắt mang theo thương hại. Cô ôm chặt tiểu gia hỏa trong lòng, tầm mắt chuyển qua Thẩm Nhượng bên cạnh. Trừ bỏ vừa rồi cứng đờ không được tự nhiên, hiện tại trong lòng Ôn Cẩn dị thường bình tĩnh, bình tĩnh đến mức bản thân cô cũng cảm thấy thực kinh ngạc. Việc từ bỏ Thẩm Nhượng, so với tưởng tượng của cô lại rất đơn giản.


Hôm nay, Ôn Cẩn không giống với mọi khi. Đây là lúc hai người họ thẳng thắn đối mặt, Thẩm Nhượng trong lòng hiện lên suy nghĩ khác thường. Hắn dời ánh mắt đi hướng khác, nhìn Tần Tranh nói:


_ Những chuyện còn lại, chúng ta để mấy ngày nữa lại thương lượng vậy.


Tần Tranh gật đầu, biết ý của Thẩm Nhượng là muốn hắn rời đi, ánh mắt vừa rồi của Ôn Cẩn,nhìn hắn giống như đang nhìn một con chó nhỏ đáng thương, khiến hắn thực không thoải mái. Từ khi nào mà Tần Tranh hắn khiến nữ nhân này cảm thấy thương hại. Sau khi Tần Tranh rời đi, không khí trở nên thực kì quái.


Thẩm Nhượng nhàn nhạt nhìn về phía Ôn Cẩn. Trước kia chỉ cần hắn trở về, Ôn Cẩn đều sẽ dùng cả người thủ đoạn câu dẫn hắn, hôm nay cô thế nhưng an phận thủ thường, trong khoảng thời gian ngắn làm Thẩm Nhượng không kịp thích ứng.


Trừng lớn hai mắt nhìn ba mẹ của mình, Thẩm Thần trong lòng cảm thấy thật sợ hãi, sợ mẹ nhìn thấy ba ba, lại không thèm để ý đến cậu nhóc nữa. Vươn tay nhỏ đem mặt Ôn Cẩn quay về phía cậu bé,ngữ khí Thẩm Thần sốt ruột nói:


_Mẹ nhìn con nè, Thần Thần rất đẹp, so với ba ba còn xinh đẹp hơn!


Thẩm Nhượng lãnh đạm mở miệng:


_Thẩm Thần, ba dạy con như thế nào?


Hừ, cậu nhóc mới không sợ ba ba. Thẩm Thần gắt gao ôm Ôn Cẩn, đem mặt chôn trên cổ cô, không để ý tới Thẩm Nhượng. Những người ba của các bạn cùng lớp đều rất nghe lời mẹ bọn họ nói nha, mẹ của bọn họ trừng mắt , các ba ba đó cũng không dám nói chuyện.Hiện tại mẹ cũng thương cậu , cậu bé không sợ ba ba đâu, về sau cũng không để ba ba lại cướp mẹ đi .


Thẩm Nhượng không chút để ý liếc mắt một cái, ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy nóng rực. Thẩm Thần và Ôn Cẩn dựa rất gần, thân thể cậu nhóc nho nhỏ không ngừng lộn xộn, đem cổ áo Ôn Cẩn kéo xuống một ít, lộ ra địa phương trắng nõn tinh tế. Tuy rằng chỉ có vài lần kinh nghiệm, nhưng Thẩm Nhượng biết, nơi đó hoạt nộn mềm mại, xúc cảm và mùi vị đều cực kỳ tốt.
Thoáng chốc miệng lưỡi khô khốc, Thẩm Nhượng chỉ cảm thấy cả người nóng bức. Hắn lạnh lùng nhìn thoáng qua Ôn Cẩn, xoay người rời đi. Hắn hôm nay làm sao vậy? Trước kia cho dù Ôn Cẩn có câu dẫn hắn như thế nào, hắn đều có thể thản nhiên đối xử. Vì cái gì chỉ vừa mới nhìn thấy cô lộ ra một chút đẫy đà, trong lòng hắn liền thập phần xúc động? Trừ lần đó, đây là chuyện diễn ra cách đây ba năm, lần đầu ấy nhớ đến lúc...bên trong Ôn Cẩn.


Nhìn thấy Thẩm Nhượng rời đi, Ôn Cẩn trong lòng một hơi thở dài nhẹ nhõm. Cô tạm thời không muốn cùng hắn đơn độc ở chung. Vừa nhìn đến Thẩm Nhượng, cô liền nhớ tới hình ảnh hắn cùng Trình Tĩnh Sơ ôm nhau .


Buổi tối lúc ăn cơm, Thẩm Nhượng vẫn luôn ở thư phòng không có ra ngoài. Ôn Cẩn mừng rỡ, nhẹ nhàng tự tại, cùng tiểu gia hỏa cơm nước xong xuôi, giúp cậu bé đánh răng tắm rửa, sau đó ru cậu nhóc ngủ.


Trở lại phòng ngủ của mình ,rửa mặt xong, Ôn Cẩn lẳng lặng nằm ở trên giường, vẫn như cũ cảm thấy hết thảy đều không chân thật. Lăn qua lộn lại thật lâu sau, cô mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Ôn Cẩn nửa mơ nửa tỉnh, cảm thấy tức ngực khó thở, thật vất vả thở dốc, lồng ngực tựa hồ càng khó chịu. Chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy Thẩm Nhượng bao trùm ở trên người cô , Ôn Cẩn cho rằng chính mình nhìn lầm, cô giơ tay dụi dụi mắt, Thẩm Nhượng vẫn như cũ không có biến mất.


_Ôn Cẩn.


Thẩm Nhượng cúi đầu bên tai cô thì thầm, thanh âm khàn khàn, mang theo hấp dẫn mê người,nhuốm màu dục vọng.


_Đây là cô muốn sao?


Thẩm Nhượng không biết hôm nay chính mình bị cái gì thật khác thường, suy nghĩ rất lâu, hắn nhận định là Ôn Cẩn nghĩ ra thủ đoạn mới muốn câu dẫn hắn. Hai người là vợ chồng hợp pháp, nếu hắn muốn thân thể Ôn Cẩn, vậy không cần thiết phải ủy khuất chính mình.

Bình Luận (0)
Comment