“Cô rốt cuộc đem con gái tôi bán đi đâu rồi?”
Giọng nói vừa tức giận vừa lo lắng vang lên bên tai, Tô Trúc Tâm đột nhiên mở mắt ra.
Chỉ thấy nữ nhân mặc bộ y phục váy mặc xám nắm chặt lấy cổ áo cô, ngữ khí vội vã nói: “Những năm qua cô về nhà mẹ ăn trộm uống trộm tôi đều nhẫn nhịn, nhưng sao cô có thể vì tiền mà bán đi cháu gái ruột của mình chứ!”
Nghe thấy những lời quen thuộc này, Tô Trúc Tâm cả người cứng đơ.
Chuyện gì vậy, con gái nhỏ của đại tẩu bị bán đi không phải là chuyện của mười năm trước rồi sao...
Nhưng cảnh tượng trước mắt nói cho cô biết đây không phải là mơ.
Chẳng lẽ là mình trọng sinh rồi?
Nghĩ tới khả năng này, Tô Trúc Tâm đỏ khoang mắt, đột nhiên cảm thấy vui vẻ.
Kiếp trước cô là người yêu đương mù quáng một cách bất chấp, trộm tiền trong nhà để nuôi tướng công đi học, dẫn đến việc con trai của đại tẩu bị ép thôi học để đi làm công, kết quả gặp phải điều ngoài ý muốn mà trở thành người què.
Sau đó lại bị sự xúi giục của nhà mẹ chồng và tướng công, lặng lẽ đem con gái của đại tẩu bán làm vợ nhỏ cho huyện lệnh biến thái lấy tiền để mẹ chồng đeo vàng đeo bạc.
Vốn tưởng rằng thuận theo nhà chồng thì sẽ ngày càng được coi trọng hơn, nhưng không ngờ được sau này cô vắt cạn nhà mẹ, người nhà chồng liền bịa cái lý do để hưu cô, đuổi cô ra khỏi nhà.
Sau khi về nhà mẹ, cô lại đem nhà mẹ để trút giận.
Cuối cùng cha mẹ ép c.h.ế.t vì bị cô đòi tiền, các ca ca cũng gia đình ly tán, bản thân thì bị cháu trai cháu gái hắc hóa hành hạ đủ đường, c.h.ế.t không toàn thây.
Sự dày vò và nỗi đau trước khi c.h.ế.t vẫn còn như mới, giờ phút này cô quyết tâm làm một người tốt, không bao giờ làm những chuyện khốn nạn như vậy nữa!
“Cô khóc gì chứ! Ngọc Nhi là cháu gái cô, cô bán đi con bé đi còn có mặt mũi mà khóc!”
Đại tẩu Hứa Nguyệt Nguyệt lòng lo lắng vô cùng, liều mạng lắc người Tô Trúc Tâm, “Mau nói cho tôi biết con bé ở đâu?”
Tô Trúc Tâm lúc này mới hồi thần, vội vã từ mặt đất bò dậy.
Cô nhớ rất rõ, kiếp trước cháu gái Tô Tiểu Ngọc chính là bởi vì bị huyện lệnh làm nhục nên mới hắc hóa, kiếp này nếu cô muốn giữ được cái mạng nhỏ thì bắt buộc phải nhanh chóng cứu con bé về.
“Đại tẩu, tẩu yên tâm! Bây giờ muội liền đi đem con bé về!”
Lời vừa nói xong, Tô Trúc Tâm đạp cửa ra ngoài, bởi vì hay ăn lười làm mà thân thể cô mập mạp nặng nề, khi chạy cả thân thể đều lắc lư không ngừng, giống như một cục thịt vậy.
Đi thẳng về hướng nam, khi qua nhà chồng, cô đột nhiên nhớ lại tiền bán cháu gái còn ở trong tay mẹ chồng.
Đến huyện nha chuộc người cũng cần có tiền chuộc mới được!
Thế là cô vội vã hoảng loạn chạy vào nhà chồng, tìm thấy Vương thị đang ngồi hóng mát.
“Tiền khi nãy tôi đưa cho bà đâu? Mau đưa cho tôi.”
Vương thị lắc lư cái quạt tay, mở một con mắt ra, nhấc mắt nhìn cô.
“Tiền đến tay ta thì chính là của ta, cô muốn lấy, không có cái cửa đó đâu.”
Nhìn bộ mặt của bà mẹ chồng tham lam này, Tô Trúc Tâm tức giận, lúc bà ta xúi giục cô bán cháu gái hết lời ngon tiếng ngọt, bây giờ lật mật không nhận người nữa.
Bản thân kiếp trước quả thực là mù mắt mù lòng!
Thời gian cấp bách, Tô Trúc Tâm không có thời gian tốn lời với bà ta, kiếp trước cô vô tình phát hiện nơi giấu tiền của Vương thị, nên lúc này không hề do dự mà bước vào phòng ngủ của bà ta.
Vương thị như bị đốt m.ô.n.g liền nhảy cẫng lên, chân tay nhanh nhẹn mà theo vào, làm gì giống như một người đã ngoài năm mươi cơ chứ.
“Tiện nhân! Cô dám lấy tiền của ta thì ta sẽ nói con trai ta hưu bỏ cô!”
Mặc cho Vương thị giằng co người cô liều mạng ngăn cản nhưng Tô Trúc Tâm vẫn đứng vững như cột ở đó, cô đụng ngã mẹ chồng, lấy được tiền rồi liền nhanh chóng đi tới huyện nha.
Tô Tiểu Ngọc đã bị bán tới huyện nha nửa hơn canh giờ trước, đến chậm một chút rất có thể đã bị huyện lệnh làm nhục rồi.
Nhưng mới chạy chưa được năm trăm mét, Tô Tiểu Ngọc đã mệt tới đỏ mặt tía tai, thở không ra hơi, cô dựa tưởng ngồi cả nửa ngày.
Theo cái tốc độ này thì chỉ sợ là không kịp mất!
Trong khi cô đang bất lực, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh nhắc nhở.
[Hệ thống cào vui trúng thưởng đã kích hoạt]
[Giới thiệu hệ thống: rảnh rỗi cào một cái, biết đâu may mắn thì sao?]
[Số lần thử nghiệm cho người mới: 1]
[Ghi chú: nhận được độ thiện cảm của người khác, có thể tăng thêm số lần cào]
Hệ thống là cái thứ gì...
Tô Trúc Tâm sắc mặt ngơ ngác một hồi, ôm cái tâm thế hy vọng thử may mắn, cô khởi động giao diện cào thưởng.
[Nhận được kỹ năng một lần: thu ngắn tức thời]
[Thời lượng: 60 giây]
[Bắt đầu đếm ngược: 59, 58, 57,...]
Tô Trúc Tâm còn chưa làm rõ tác dụng của kỹ năng, nhưng bước ra một bước đầu tiên, thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở nơi cách đó cả trăm mét.
“Lợi hại như vậy sao!”
Kinh ngạc kêu lên, cô cũng không dám lãng phí thời gian, tiếp tục nhấc bước, khi thời gian đếm ngược còn vài giây thì đã lách người vào trong huyện nha rồi.
Lúc này, ở sương phòng* hậu viện của huyện nha.
(*) sương phòng: phòng phụ, phòng bên.
“Buông tôi ra! Cứu mạng a!”
“Hahaha mỹ nhân, ở địa bàn của bổn quan, nàng cho dù có hét khản cổ cũng không có người tới cứu nàng.”
Trong phòng, huyện quan kéo lấy Tô Tiểu Ngọc mới mười sáu tuổi, đang định xuống tay với con bé, đột nhiên cảm giác sau eo có thứ gì đó đụng một cái, sau đó cả người liền bay ra ngoài.
Tô Trúc Tâm vội vã ném tiền lên bàn, sau đó kéo tay của Tô Tiểu Ngọc.
“Huyện quan đại nhân, tiền trả cho ông, Ngọc Nhi tôi sẽ dắt về.”
Nói rồi, cô kéo cháu gái đi ra ngoài.
“Đứng lại!”
Huyện quan nhếch nhác bò dậy từ dưới đất, mặt mũi xấu xí tức giận.
“Đồ đàn bà mập này, cô cho rằng bổn huyện là chỗ chợ rau sao? Cô nói tới là tới, nói đi là đi? Người đâu! Đem ả ta ném ra ngoài! Hôm nay ai cũng không thể làm hỏng chuyện của ta!”
Tô Trúc Tâm thấy nha dịch bên ngoài tới vây quanh, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Cô nhanh chóng lên tiếng nói: “Đại nhân, trước đó là do tôi mù mắt nên mới đem bán cháu gái đi, bây giờ tôi đã cải tà quy chính rồi, hy vọng huyện quan đại nhân đại nhân đại lượng, tha cho chúng tôi lần này!”
Tô Tiểu Ngọc đứng phía sau Tô Trúc Tâm vốn đang cực kỳ hận cô, nhưng nghe thấy những lời này thì ngơ ra, cô cô hay ăn lười làm, không tim không phổi không quan tâm ai trong nhà giờ lại biết sai rồi, còn đặc biệt tới cứu cô?
“Ta khinh! Miếng thịt bổn quan muốn ăn, chưa bao giờ có chuyện sẽ bay mất.”
Huyện quan thấp lùn nhe răng nói: “Ném ả ta ra ngoài!”
Vừa nói xong, bảy tám nha dịch lôi Tô Trúc Tâm nặng cả trăm cân ném ngã ra ngoài.
Cửa lớn huyện nha đóng vào, Tô Trúc Tâm lo lắng không thôi, cô hét lớn qua bờ tường.
“Ngọc Nhi! Cháu kiên trì thêm một lúc nữa! Cô cô sẽ nghĩ cách cứu cháu!”
Tô Tiểu Ngọc nghe thấy tiếng của cô, thở nặng một tiếng, cô biết hôm nay mình khó thoát được kiếp nạn này, nhưng nỗi hận trong lòng cũng đã bớt đi phần nào.
[Độ thiện cảm Tô Tiểu Ngọc +1]
[Số lần cào thưởng: 1]
Bên tai vang lên âm thanh nhắc nhở, Tô Trúc Tâm dường như thấy được tia hy vọng...