Hôm nay có cứu được cháu gái không thì phải dựa vào lần cào thưởng này!
Cô nói: “Cào thưởng!”
Chỉ thấy không trung xuất hiện một vật mà cô chưa từng thấy qua, Tô Trúc Tâm nhìn cẩn thận.
[Thẻ nhân vật: Thôi Oanh Oanh]
[Ghi chú: Hoa khôi nổi danh trong lịch sử, mang nét đẹp mê hoặc, làm người say đắm.”
[Công dụng: biến thân]
[Thời lượng: nửa giờ]
Biến thân?
Tô Trúc Tâm mắt đột nhiên sáng lên, có cách rồi!
Tìm một nơi không có người, cô dùng thẻ biến thân, lắc người liền biến thành đại mỹ nhân.
Đi tới trước cửa huyện nha, nha dịch coi cửa thấy cô, mắt trợn tròn lên, đến ngữ khí cũng khách khí hơn rất nhiều.
“Cô nương thăm ngục hay là báo án? Có chuyện thì mở lời là được!”
Tô Trúc Tâm kéo dài giọng, giọng nói yêu mị: “Tôi tới tìm huyện quan đại nhân nhà các người, có chút việc riêng cần tìm ngài ấy.”
Nha dịch nghe xong mà sắc mặt biểu lộ đau xót, “Cô nương đợi chút, đợi tôi nhanh chóng đi thông báo một tiếng.”
Sương phòng hậu viện, bởi vì Tô Tiểu Ngọc phản kháng kịch liệt, huyện quan tức giận.
“Đồ khốn nạn! Ông đây bỏ tiền ra, không làm ông đây thoải mái! Ta đánh c.h.ế.t ngươi!”
Huyện quan giơ tay, một bạt tai đánh lên bên mặt của Tô Tiểu Ngọc, cô thân thể yếu ớt gầy gò khó chịu được cái tát nặng tay này, trước mắt tối lại rồi ngất đi.
“Huh!” Huyện quan hừ một tiếng, định đem cô lên giường để xử lý một trận.
Ngay lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng thông báo.
“Đại nhân, bên ngoài có mỹ nhân cầu kiến.”
Nghe thấy mỹ nhân, huyện quan nhướng mày, ngay lập tức mở cửa ra, “Thật sao? Mau dẫn người tới!”
Không bao lâu, nha dịch dẫn Tô Tiểu Ngọc tới sương phòng.
Huyện quan vừa thấy xinh đẹp như vậy, mắt nhìn cũng thẳng hơn hẳn.
“Cho hỏi cô nương tôn tính đại danh, có hôn..., tìm bổn quan có chuyện gì?”
Nhìn thấy bộ mặt dâm đãng của huyện quan, Tô Trúc Tâm khinh bỉ, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười yêu kiều.
Cô liếc nhẹ ánh mắt thấy Tô Tiểu Ngọc vẫn hoàn chỉnh nằm bò ra bàn trà, trong lòng thở phào một tiếng.
“Đại nhân, nô gia là người ngoài vùng, chạy nạn tới đây, không có nơi ở, muốn nhờ huyện quan lão gia giúp đỡ.”
“Giúp giúp giúp!”
Huyện quan một lời liền đồng ý, mặt đầy vui vẻ, hôm nay là ngày lành gì vậy mà có mỹ nhân như vậy tự tìm tới cửa!
“Bổn quan vừa hay thiếu một phòng thiếp thất, hay là cô nương ở lại huyện nha, sau này ăn ngon mặc đẹp.”
Tô Trúc Tâm mắt quay vòng vòng, lộ ra sắc mặt e thẹn.
“Huyện quan đại nhân, nô gia có chút ngại ngùng, hay là người lên giường đợi tôi trước, để tôi có tâm lý chuẩn bị.”
“Được được được!”
Huyện quan vui vẻ bày ra ngoài mặt, đá hai chiếc giày bay đi, lắc lư rồi lên giường.
Trong lúc chờ ông ta bò lên giường, Tô Trúc Tâm tay chân nhanh nhẹn đem Tô Tiểu Ngọc đang hôn mê cõng lên lưng, sải bước chạy ra ngoài.
Huyện quan ngồi trên giường đợi một lúc vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, ông quay đầu nhìn phát hiện trong phòng trống không, lập tức phát hiện mắc bẫy rồi.
“Người đâu! Mau bắt tiện nhân đó về đây!”
Tô Trúc Tâm vừa ra khỏi huyện nha liền gọi một chiếc xe bò, vội vã ra khỏi huyện thành, nhưng khi ra khỏi huyện thành chưa được mấy bước, phía sau liền nghe thấy hò hét của nha dịch.
“Đứng lại! Đứng lại!”
Tô Trúc Tâm thấy nha dịch đuổi theo không dứt, lo lắng trán đổ đầy mồ hôi, chỉ có thể cõng cháu gái nhỏ lên lưng, quay người chạy vào trong cánh rừng bên ngoài huyện thành.
Đã qua ba mươi phút, biến thân đã giải trừ.
Tô Trúc Tâm thân thể giống như quả bóng khí mà biến mập lên, không đi được vài bước đã mệt tới thở hổn hển.
Lúc này Tô Tiểu Ngọc vừa hay cũng tỉnh lại, cô mở mắt nhìn xung quanh, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
“Cô cô, chúng ta làm sao tới được đây vậy?”
Tô Trúc Tâm quệt đi mồ hôi, mệt thở hổn hển, “Cô cứu cháu ra ngoài rồi, lợi hại không?”
Nghe vậy, Tô Tiểu Ngọc bĩu bĩu môi, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Cô cô tuy cứu mình, nhưng trước đó cũng là cô cô bán cô đi.
Tô Trúc Tâm nâng cô lên lưng lại cho chắc, đột nhiên ngữ khí nghiêm túc nói: “Cô cô trước đây ngu muội, làm không ít chuyện xấu, từ giờ trở đi cô cải tà quy chính, không bao giờ làm chuyện gì lung tung nữa.”
Nghe lấy những lời này, Tô Tiểu Ngọc lộ ra một nụ cười nhạt.
“Ưm...”
“Người ở ngay phía trước! Bắt lấy họ!”
Tô Trúc Tâm sắc mặt thay đổi, quay đầu liền phát hiện thấy những thân ảnh xuyên qua trong rừng, mắng thầm một cầu rồi tiếp tục trèo lên núi.
Tô Tiểu Ngọc sắc mặt trắng bệch, căng thẳng hỏi: “Cô cô, họ sắp đuổi tới rồi, phải làm sao?”
Tô Trúc Tâm cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể tự mình trấn định nói: “Trên núi Thanh Sơn này địa hình phức tạp, chúng ta tìm một chỗ trốn...”
Lời chưa nói xong, dưới chân toàn là lá khô đột nhiên lõm xuống.
“Aaaaa...”
Tô Tiểu Ngọc hét lên một tiếng, Tô Trúc Tâm vội bịt miệng cô lại, này mà để nha dịch nghe thấy thì chẳng phải tự mình chui vào lưới rồi sao.
Nhưng cho dù cô cô gắng không phát ra tiếng động, nhưng tiếng bước chân lộn xộn của nha dịch cuối cùng vẫn hướng về phía này.
Tô Trúc Tâm tim thót lên, nếu bị huyện quan bắt về, sợ là không c.h.ế.t thì cũng mất lớp da.
“Sao tự nhiên không thấy người nữa?”
Tiếng bước chân ngày càng gần hơn, Tô Trúc Tâm mặt xám lại.
Xong rồi, xong đời rồi.
Trong lúc nguy cấp này, một giọng nói trầm thấp vang lên.
“Các vị đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ là để ý tới đồ săn mà ta mới săn được?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Tô Trúc Tâm mắt sáng lên, là hắn?