Tô Trúc Tâm đáp lời: "Mẹ, con đến xưởng thêu làm việc ạ."
"Đúng rồi, hôm qua đã nói rồi, con đi đi, đối xử tử tế với người ta, đừng có đắc tội ai." Mẹ Tô vẫn còn muôn vàn lo lắng.
"Con biết rồi, mẹ vào nghỉ ngơi thêm chút nữa đi." Tô Trúc Tâm vẫy tay rời đi.
Sau khi rời khỏi nhà, Tô Trúc Tâm đ3n nhà họ Vương trước, Vương thị vừa nhìn thấy tên "ôn thần" này, đã muốn đuổi người đi, bà ta lấy cớ tay đau chắn cửa, rồi vỗ vỗ ngực, ám chỉ Tô Trúc Tâm.
Cuối cùng cũng lấy được hai đinh bạc, Tô Trúc Tâm vui vẻ cười híp mắt, vừa đi vừa huýt sáo, đến trước cửa xưởng thêu.
Xưởng thêu nằm trong một khu nhà hai sân viện, cô chỉ nghe nói chứ chưa từng đến, ngẩng đầu nhìn lên, trong thôn chỉ có nơi này và từ đường là có biển hiệu.
Bức tường bên ngoài được trát bùn kín mít, sợ gió thổi mưa táp làm hỏng đồ thêu.
Trong nhà sáng ánh nến, bên ngoài vẫn còn lác đác bóng người qua lại.
Vừa bước vào nhà, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là một bức tranh thêu treo lơ lửng trên xà nhà.
Đang định tiến lên hỏi han, bên tai vang lên một giọng nói chói tai.
"Cô là Tô Trúc Tâm?" Người đến mặc áo giao lĩnh thêu hoa văn tường vân, khoác thêm chiếc áo đối khâm màu xanh lục, đường kim mũi chỉ tinh xảo, hoa văn thêu đẹp mắt, khiến người ta sáng mắt.
Chỉ là giọng điệu nói chuyện này cô không thích lắm.
"Người là Mao cô cô?" Tô Trúc Tâm nghĩ rằng ngày đầu tiên đến nên thu mình một chút, bèn nở nụ cười, "Chào cô cô, đây là trứng gà cháu mang đến, cô cô nhận lấy nếm thử ạ, sau này còn phải nhờ cô cô chiếu cố nhiều."
Trứng gà là cô lấy tiền mua của đại nương ở đầu thôn.
Tô Trúc Tâm cười híp mắt nhìn người trước mặt, khoảng ba bốn mươi tuổi, trên mặt đầy nếp nhăn, mắt xếch lên, tướng mạo có chút khắc nghiệt.
"Chỉ có chút đồ này, cũng đáng để chạy một chuyến sao?" Mao cô cô bĩu môi khinh thường, miễn cưỡng đưa tay nhận lấy, "Cô là Tô Trúc Tâm?"
"Vâng ạ, chào cô cô." Bụng dạ tể tướng có thể chèo thuyền, cười một cái thôi mà, Tô Trúc Tâm gượng cười.
"Đi theo ta," bà kiêu ngạo đi phía trước, "Ta nói sơ qua về quy tắc của xưởng thêi, kẻo cô phạm phải điều cấm kỵ, lại lôi tên ta ra."
"Vâng." Kiếp trước chưa từng vâng vâng dạ dạ như vậy.
Hai người đi qua năm gian nhà ngang rồi dừng lại.
"Sau này cô sẽ thêu ở vị trí này, từ hôm nay trở đi cô phụ trách bức Thọ Tinh Đồ này."
Tô Trúc Tâm nghi hoặc, nhớ rõ Tiêu Vị Phàm nói là để cô thêu Bách Điểu Triều Phượng Đô, sao lại biến thành Thọ Tinh Đồ rồi?
"Người mới đến, còn lề mề cái gì, mau tranh thủ thời gian thêu đi, cô tưởng mười đồng tiền dễ kiếm lắm sao!" Tiểu nương tử nọ đảo mắt khinh thường, "Thật là lãng phí sức lực, còn phải tiếp đãi loại người như cô."
Tô Trúc Tâm lười đôi co với cô ta, ngồi xuống vị trí của mình.
Rất nhanh, một chồng bản vẽ rơi xuống đầu cô, "Những thứ này ngươi hãy sắp xếp lại, vẽ lên tranh."
Tô Trúc Tâm trợn tròn mắt, trên bản vẽ toàn là hoa văn và một số bộ phận, để cô sắp xếp lại vẽ thành một bức tranh hoàn chỉnh sao?
"Khối lượng này một người làm, có phải là hơi nhiều không?" Cô khéo léo đưa ra nghi vấn, không ngờ tiểu nương tử lại vênh váo cười nhạo cô, "Chỉ có chút đồ này mà cần làm bao lâu, tay nghề của mình không tốt thì đừng trách tranh nhiều."
Sắc mặt Tô Trúc Tâm có chút âm trầm, trong xưởng thêu sao toàn là hạng người giẫm thấp nịnh cao thế này, trước đây ở trong thôn sao cô chưa từng nghe nói?
Từ sáng bận đến chiều, ngồi trước bàn nhìn chằm chằm vào những hoa văn phức tạp tinh xảo, cả ngày mắt hoa lưng mỏi, Tô Trúc Tâm đứng dậy mà cảm thấy nửa thân dưới tê dại.
Tô Trúc Tâm định đi tìm Tiêu Vị Phàm, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì.
Cô vừa đi vừa nghĩ về những chuyện xảy ra hôm nay, không chú ý đến đường đi dưới chân, không biết từ lúc nào đã đi lệch, đến gần khu mộ phía sau thôn, nơi mọi người không muốn đến.
Ngẩng đầu nhìn thấy rừng cây xanh um tùm, xoa xoa cánh tay, mặt trời đã xuống núi, ở lại đây luôn cảm thấy lạnh lẽo.
Vẫn là mau đi thôi.
"Ta đã làm theo lời cháu nói rồi, gọi cái tên này đúng không?"
"Đúng vậy, cảm ơn thẩm thẩm."
Giọng nói này có chút quen thuộc, Tô Trúc Tâm dừng chân, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Không phải Chu Huệ Huệ thì là ai!
Nhìn sang người mặc áo đối khâm tinh xảo bên cạnh, không phải "Mao cô cô" thì là ai?
Hay lắm, thì ra hai người này quen nhau.
"Huệ Huệ còn muốn thẩm thẩm làm gì nữa không?" Bà ta cười nắm lấy tay Chu Huệ Huệ, "Thẩm thích cháu làm con dâu thẩm lắm."
Chu Huệ Huệ rút tay về, "Thẩm thẩm có thể đuổi cô ta đi không?"
"Cái này... người là thôn trưởng nói sẽ đến, sao thẩm có thể đuổi được."
"Cháu có cách."
Chu Huệ Huệ nhìn xung quanh, ghé sát vào tai "Mao cô cô" nói nhỏ.
...
Tô Trúc Tâm hái hai quả dại bên đường, cầm trên tay vừa đi vừa nhìn, chỉ là trong đầu vẫn còn nghĩ đến những lời vừa nghe thấy.
Thì ra "Mao cô cô" không phải là Mao cô cô thật, thảo nào gọi tên bà ta luôn không trả lời.
Tô Trúc Tâm nghĩ đến kế hoạch của Chu Huệ Huệ, đột nhiên bật cười, cô ta đã muốn tìm đường c.h.ế.t thì cứ tương kế tựu kế mà làm.
Tô Trúc Tâm về đến nhà trước khi trời tối, vừa bước vào sân, nhìn thấy mấy chiếc chăn, "Mẹ, đại tẩu giặt chăn đơn ạ?"
"Ừm, Tiểu Hổ về rồi nên mới đem ra giặt."
Tô Trúc Tâm lập tức nhớ lại những chuyện cũ, áy náy nắm chặt hai nén bạc trong tay áo, số tiền này vốn là muốn đưa cho đại tẩu.
Cô nắm chặt bạc, chạy nhanh đến trước phòng Hứa thị, thời tiết nóng nực khiến mồ hôi trên trán cô chảy ròng ròng.
"Đại tẩu, muội đến nói chuyện với tẩu..." cô nhìn vào trong phòng, "Không mời muội vào ngồi sao?"
Hứa thị nghi thần nghi quỷ cho cô vào phòng, Tô Trúc Tâm đảo mắt nhìn căn phòng đơn sơ rồi thu hồi tầm mắt.
Cô đi thẳng vào vấn đề, bày hai đinh bạc ra.
"Đây là làm gì!" Hứa thị ngăn cản, "Cô ăn trộm tiền của cha mẹ sao? Mau trả lại!"
Tô Trúc Tâm lắc đầu, "Đây là tiền Lý Thanh Sơn nợ muội, muội nghe nói Tiểu Hổ về rồi, chỗ con cái tiêu tiền nhiều, chẳng lẽ đại tẩu muốn nhìn Tiểu Hổ lại phải đi đào than tiếp sao?"
Hứa thị im lặng, bà không thể phản bác.
Tô Trúc Tâm đợi rất lâu, khi cô tưởng rằng đại tẩu sẽ không đồng ý, trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh độ thiện cảm tăng lên.
Mắt cô lóe lên, thành công rồi!
Tô Trúc Tâm không làm gì thêm, quay người bước ra, tiện tay đóng cửa lại.
Cô vừa thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên đã thấy thiếu niên gầy gò đứng trước mặt, vẻ mặt âm trầm nhìn cô.
"Mẹ và muội muội có thể dễ dàng bị cô lừa gạt, tôi thì không." Tô Tiểu Hổ đang trong giai đoạn vỡ giọng của thiếu niên, giọng nói có chút khàn khàn trong trẻo.
Tô Trúc Tâm chớp mắt, "Đi ngang qua, cảm ơn."
Cô cứ thế đi ngang qua Tô Tiểu Hổ, không hề nghĩ đến việc nịnh nọt vài câu, cũng không chứng minh sự trong sạch của mình.
Tô Trúc Tâm biết những điều này đối với cậu cũng vô dụng, chứng minh tốt nhất chính là thời gian.
Thời gian sẽ nói cho bọn họ biết tất cả.
Sắc mặt âm trầm của Tô Tiểu Hổ sau khi cô đi càng thêm tối tăm, cậu nắm chặt nắm đấm, thấy chưa, cô ta đều là giả vờ, tất cả đều là giả vờ.
Ngay cả trước mặt cậu cũng không muốn giả vờ một chút.
Cậu sẽ không để người phụ nữ này lại đến phá hủy gia đình của cậu, cha mẹ và muội muội đều bị cô ta lừa gạt, cậu sẽ không bị lừa...