Ngày hôm sau, Tô Trúc Tâm dậy sớm thu dọn rồi đến xưởng thêu.
Ngồi trước bàn thong thả xem tranh, "Mao cô cô" hôm qua gây khó dễ cho cô tới tuần tra.
Tô Trúc Tâm ra tay trước gọi bà ta lại.
"Mao cô cô!" Tiếng nói lớn khiến mọi người đều nhìn sang, thấy là cô thì thu hồi ánh mắt. Thì ra là nghe nhầm, đúng rồi mà, Mao cô cô sao lại đến đây.
"Đằng trước kia có phải là Bách Điểu Triều Phượng Đồ không?" Trên khuôn mặt phấn má đào của cô mang theo chút hưng phấn.
Khóe miệng "Mao cô cô" cong lên, không ngờ bà ta còn chưa nói gì, tiểu tiện nhân này đã tự chui đầu vào rọ, vậy thì dễ rồi.
Bà ta nói: "Muốn xem tranh có gì khó đâu, 'Bách Điểu Triều Phượng Đồ' ở trong sân phía trong, cô từ đây đi thẳng vào trong, không bao lâu sẽ thấy, đẩy cửa vào là được."
"Đa tạ cô cô." Tô Trúc Tâm cười càng vui vẻ, vẻ mặt trên mặt không giống giả vờ.
Cô tự nhiên đi thẳng về phía trước, biến mất khỏi tầm mắt của "Mao cô cô".
Xem ra con ngốc này thật sự đã đi rồi.
Tiền Hoa quay đầu rời đi, bà ta phải đem "tin tốt" này cho mọi người đều biết mới được.
Bên kia, Tô Trúc Tâm đi thẳng đến sân phía trong mà "Mao cô cô" nói.
Trong sân có một cây ngân hạnh rất lớn, lúc này lá ngân hạnh vẫn còn xanh mướt, chỉ là trên mặt đất rụng rất nhiều quả và lá, nhìn ra được đã lâu không quét dọn.
Tô Trúc Tâm thò đầu nhìn, là một hành lang trống trải, phía trước còn có một bức bình phong đá nhỏ, phía sau hẳn là chỗ thêu tranh.
"Keng keng keng." Âm thanh kỳ lạ thu hút sự chú ý của cô, Tô Trúc Tâm cố gắng tìm xem âm thanh phát ra từ đâu, cuối hành lang, một bà lão từng nhát từng nhát đập búa vào cối đá.
"Ai vậy—keng!" Âm thanh chói tai khiến tai Tô Trúc Tâm ong ong, nàng hít vào một hơi, bịt tai lại.
Bà lão còng lưng, cầm búa trong tay nhìn sang, đôi mắt dãi dầu sương gió kia giống như hàng ngàn cây kim nhọn, lúc nào cũng sẵn sàng đ.â.m tới.
"!"
Tô Trúc Tâm bị cảnh tượng quỷ dị dọa cho giật mình, nếu không phải chắc chắn mình đã nhìn thấy "Bách Điểu Triều Phượng Đồ" treo lơ lửng, cô còn tưởng mình đã quay lại khu mộ mà hôm qua lỡ bước vào.
"Mao cô cô?" Bà lão đối diện không phản ứng, xem ra gọi đúng rồi, đây mới là Mao cô cô thật sự.
"Cái đó... cháu đến để giúp đỡ."
"Vút" một tiếng, Tô Trúc Tâm mới thấy thứ bị búa đập xuống là một cây kim.
Cô cảm nhận được ác ý mà Mao cô cô truyền đến, nhanh chóng lùi lại hai bước, giơ hai tay lên tỏ vẻ mình vô hại.
"Cháu thật sự được Tiêu công tử gọi đến giúp đỡ, không tin bà có thể hỏi thôn trưởng."
Tiêu Vị Phàm không đến mức hố cô chứ.
"Lại đây." Mao cô cô quay đầu, không bao lâu ném cho cô một tấm lụa và mẫu tranh.
Tô Trúc Tâm lập tức hiểu ra, đây là khảo nghiệm.
Cô yên lặng ngồi xuống, hít sâu một hơi, tĩnh tâm bắt đầu thêu hoa.
Một khắc sau, một đóa mẫu đơn sống động như thật xuất hiện trên tấm lụa.
Mao cô cô nhìn kỹ, đường kim mũi chỉ tỉ mỉ, bà nói: "Không tệ."
Độ thiện cảm +1
Tô Trúc Tâm nhận được niềm vui bất ngờ, rất vui vẻ, lúc này bên ngoài sân vang lên tiếng ồn ào náo động.
Ồ, xem ra cá đã cắn câu rồi.
Bà lão cũng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bà cực kỳ không thích bị người ta quấy rầy, mặt mày âm trầm bước ra, đến cửa lại đẩy Tô Trúc Tâm một cái, dẫn cô cùng đi ra.
Tô Trúc Tâm loạng choạng bước theo sau bà.
Ngoài cửa, một đám người đứng chen chúc trong sân đổ nát, dẫn đầu là cô cô giả mạo, sau lưng bà ta còn có Chu Huệ Huệ.
Tiền Hoa không nhịn được hắt nước bẩn*, nhìn Mao cô cô mà tố cáo: "Người này bất chấp ngăn cản xông vào đây, không biết có ý đồ gì!"
(*) hắt nước bẩn: vu oan
Ánh mắt Mao cô cô càng thêm không thiện cảm.
Tiền Hoa đắc ý, chỉ cần khiến cô cô ghét bỏ cô ta, bà ta lại vạch trần cô ta trước mặt mọi người, không tin không đuổi được đồ mập này!
Chu Huệ Huệ trốn sau lưng đám đông, che miệng cười trộm, lúc Tô Trúc Tâm nhìn sang thì khiêu khích lắc đầu.
Giả vờ giả vịt thật đáng ghê tởm.
Tiền Hoa hắng giọng, "Thôn trưởng, ông xem Tô Trúc Tâm vi phạm điều lệ nào của thôn?"
Bà ta mong chờ nhìn thôn trưởng mặt mày không tốt, tự tiện xông vào cấm địa trong thôn là đại kỵ, đuổi cô ta đi là tốt nhất!
Thôn trưởng còn chưa mở miệng, Chu Huệ Huệ không nhịn được chen vào một câu, "Tưởng rằng cô về thôn thì đã sửa đổi rồi, không ngờ vẫn còn cái tật xấu này."
Cô ta thở dài, "Mọi người đừng trách Trúc Tâm, cô ấy còn nhỏ."
Tiền thẩm và Trương thẩm cũng nói đỡ, không biết rằng lời nói của họ càng khiến mọi người xem thường Tô Trúc Tâm hơn.
Tiền thẩm kéo tay Tiền Hoa, "Tỷ tỷ, tỷ tha cho cô ta lần này đi."
Tô Trúc Tâm nhìn hai người này, chẳng phải là giám khảo trong cuộc thi với Chu Huệ Huệ trước đây sao, thì ra là người thân.
"Đừng tùy tiện nhận tội thay tôi." Cô lạnh lùng nhìn hai người không có ý tốt.
Tô Trúc Tâm nói: "Tôi đến đây là được thôn trưởng mời đến giúp Mao cô cô cùng nhau trông coi 'Bách Điểu Triều Phượng Đồ', thôn trưởng có thể làm chứng cho tôi!"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào thôn trưởng.
Tiền Hoa hừ mũi khinh thường, "Thôn trưởng sao lại mời cô, mời thì cũng mời Huệ Huệ nhà chúng tôi."
"Người trong thôn đều biết, cô chính là đồ ăn không ngồi rồi, làm hại người khác, sao so được với Huệ Huệ nhà chúng tôi."
Tiền Hoa còn đang thao thao bất tuyệt, Chu Huệ Huệ cảm thấy có chút không ổn, kéo tay áo bà ta, lại bị hất ra, "Huệ Huệ đừng sợ, đây là sự thật, có gì mà không nói được! Thẩm làm chủ cho cháu!"
Vẻ mặt Chu Huệ Huệ đầy lo lắng.
Thôn trưởng bước đến bên cạnh Tô Trúc Tâm, quay đầu nhìn Tiền Hoa, "Trong thôn có người không đoàn kết một lòng, khắp nơi gây chuyện thị phi, thật là đáng khinh!"
Ông ta ánh mắt sắc bén, nói: "Tô Trúc Tâm là ta mời đến sửa chữa Bách Điểu Triều Phượng Đồ, các người có ý kiến gì thì đến tìm ta, giữa thanh thiên bạch nhật mà làm ầm ĩ như vậy là muốn làm gì!"
Tiền Hoa bị quát lạnh cho sợ hãi, bà ta nắm lấy tay Chu Huệ Huệ, nhìn cô ta cầu cứu.
Chu Huệ Huệ vội vàng đẩy tay bà ta ra, giữ khoảng cách với bà ta.
Hành động của cô ta khiến Tiền Hoa trợn tròn mắt, "Huệ Huệ..."
Chu Huệ Huệ vội vàng phủi sạch quan hệ, yếu đuối nói: "Tiền Hoa cô cô, xem ra là thẩm hiểu lầm rồi."
"Cô—" Mặt Tiền Hoa biến đổi như bàn cờ.
"Tiền Hoa nói năng lung tung, vu khống người khác, từ nay về sau giao việc trên tay cho người khác đi, xưởng thêu của chúng ta không chứa nổi bà!" Thôn trưởng nói.
Tiền Hoa cuống lên, "Mao cô cô, cháu làm ở đây lâu như vậy, cô giúp cháu với!"
Mao cô cô quay đầu đi, bà ta ghét nhất là đồ hạ tiện.
Tiền Hoa mặt trắng bệch ngã ngồi xuống đất: Xong rồi, tất cả đều xong rồi.
Vu khống bôi nhọ kết thúc, Tô Trúc Tâm nhận được hai tiếng nhắc nhở của hệ thống.
[Độ thiện cảm của thôn trưởng +1]
[Độ thiện cảm của Mao cô cô +1]
[Hệ thống cào thưởng: 4/3, số lần cào thưởng: 1]
Cô mừng rỡ khôn xiết, không biết hệ thống này có thể cào được bạc không.
Hệ thống truyền đến âm thanh lăn lóc, ba giây sau, [Thẻ dược phẩm: Trúc Nhan Đan]
[Giới thiệu: Bạn cũng muốn giữ mãi tuổi thanh xuân sao? Trúc Nhan Đan tuy không thể làm được điều đó, nhưng nó có công dụng đặc biệt đó! Mau sử dụng đi!]
[Công dụng: Trở nên xinh đẹp hơn.]
[Mức độ: Có thể nâng cấp]
"?"
Không hiểu, cứ giữ lấy đã.