Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà

Chương 26

Nhìn Chu Huệ Huệ vo ve bên tai như ruồi nhặng không ngừng, Tô Trúc Tâm chân thành hỏi, "Chu cô nương chẳng lẽ không cảm thấy mình rất phiền sao?"

"Tiêu công tử, huynh xem cô ta kìa." Chu Huệ Huệ kiều diễm dậm chân, đưa tay muốn kéo tay Tiêu Vị Phàm để anh làm chủ, lại bị đối phương tránh né.

Cô ta tóm hụt, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Tô Trúc Tâm lười để ý đến kẻ nhảy nhót như hề kia nữa, thấy dân làng đều hứng thú với thịt hun khói, trong lòng cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Có lẽ thịt hun khói có thể bán ở gần cho dân làng, cũng đỡ phải lên huyện bán lén lút.

"Tiêu công tử, có thể mượn thớt và d.a.o rựa dùng một lát không?" Tô Trúc Tâm hỏi.

"Được." Tiêu Vị Phàm đáp, bước nhanh đến nhà bếp.

Thấy anh chuyện gì cũng đáp lời Tô Trúc Tâm, mình kéo tay áo cũng khó khăn, Chu Huệ Huệ suýt chút nữa nghiến nát một hàm răng.

Tiêu Vị Phàm đặt thớt và d.a.o phay lên bàn, Tô Trúc Tâm muốn trả lại miếng thịt hun khói cho anh, ngại ngùng nói với anh, "Lát nữa tôi lại đưa cho huynh một miếng khác."

Dân làng không hiểu ra sao, Chu Huệ Huệ bật cười thành tiếng, "Tô cô nương đây là muốn cắt thịt hun khói sao?"

Tô Trúc Tâm không trả lời, chỉ trịnh trọng đặt thịt hun khói lên thớt, nắm lấy d.a.o phay.

Trong lòng Chu Huệ Huệ bực bội, đương nhiên miệng không buông tha, "Tô cô nương đừng có làm bộ làm tịch, cô béo khỏe như vậy, một bàn tay rộng bằng cả miếng thịt hun khói, cẩn thận cắt trúng mình đổ m.á.u đấy, đến lúc đó còn phải nhờ người đi tìm thôn y cho cô."

Lời vừa dứt, tiếng lách tách đều đặn vang lên, dân làng trợn mắt há hốc mồm.

Chỉ thấy trong nháy mắt, miếng thịt hun khói kia đã bị Tô Trúc Tâm cắt thành lát mỏng đều nhau.

Cô đưa tay nhặt một miếng lên, cười híp mắt hỏi Chu Huệ Huệ, "Chu cô nương vừa nói gì, tôi không nghe rõ, có thể nói lại lần nữa không?"

Nói lại?

Chu Huệ Huệ nào có mặt mũi đó!

Tô Trúc Tâm đưa thịt hun khói trong tay cho Tiêu Vị Phàm, thuận thế nháy mắt ra hiệu để anh giúp một tay.

Anh có địa vị uy tín trong thôn, nếu nếm thử thấy ngon, dân làng chắc chắn cũng sẽ thử.

Tiêu Vị Phàm nhận lấy thịt hun khói, dưới ánh mắt mong chờ của mọi người cho vào miệng nhai.

Nhưng vẻ mặt anh không có chút gợn sóng, căn bản không nhìn ra suy nghĩ thật sự.

"Tiêu công tử thấy thế nào?" Tô Trúc Tâm nóng ruột chờ đợi, dứt khoát lên tiếng hỏi.

"Tạm được." Tiêu Vị Phàm nói ngắn gọn.

Dân làng đều biết anh không bao giờ nói dối, đã nhận được sự khẳng định của anh, vậy chắc chắn là ngon.

"Tôi cũng nếm thử." Lưu đại nương lên tiếng trước.

Sau khi được Tô Trúc Tâm cho phép, trừ Chu Huệ Huệ ra mỗi người một miếng thịt hun khói, tiếng khen ngợi vang lên liên tục.

Vương béo trong lúc nói chuyện kéo gần quan hệ, "Tô gia muội tử, thịt hun khói của cô có thể bán cho tôi một ít không?"

"Đương nhiên có thể, nhà tôi ướp không ít, vốn định mang lên huyện bán, nếu mọi người muốn mua thì ưu tiên cho mọi người trước, dù sao cũng là người cùng thôn." Tô Trúc Tâm nói.

Lời vừa dứt, tiếng nhắc nhở thiện cảm vang lên liên tục.

[Độ thiện cảm của Vương Béo +1]

[Độ thiện cảm của Lưu đại nương +1]

[Độ thiện cảm của Trương thẩm tử +1]

Trong chốc lát thu nhập ba điểm thiện cảm, Tô Trúc Tâm trong lòng vô cùng kích động, dù hôm nay không bán được miếng thịt hun khói nào, cô cũng kiếm được rồi.

Còn thiếu hai điểm thiện cảm nữa thì cô có thể rút thưởng lần nữa.

"Muội tử, tôi muốn hai miếng." Vương béo vội nói.

Anh sợ nói chậm, thịt hun khói bị người khác giành hết.

Dân làng khác cũng theo nhau đòi mua thịt hun khói, Tô Trúc Tâm ghi lại thứ tự từng người, theo đà này thịt hun khói trong nhà trừ phần đem biếu, phần để lại, chắc là bán hết.

"Mọi người đợi ở đây một lát, tôi về nhà lấy thịt hun khói và cân." Tô Trúc Tâm nói.

Cô không thể để người ta cùng về nhà với mình, chỉ có thể tự mình vất vả một chút.

Còn việc chiếm dụng nhà thôn trưởng, lát nữa mang một miếng thịt hun khói lớn hơn đến cảm ơn là được.

"Ở đây có cân, không cần lấy." Tiêu Vị Phàm nói.

Tô Trúc Tâm lại nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích, quay người chạy về nhà, thịt mỡ trên người rung rinh khi chạy.

Dân làng thấy vậy không hề ghét bỏ, thậm chí còn cảm thấy rất vui vẻ.

Con nương nhà lành mập mạp một chút thì có sao, gầy đến trơ xương, như khỉ thì có gì tốt?

Lúc Tô Trúc Tâm quay lại, Tô đại ca và cha Tô cũng đi theo, hai người vai và eo đều treo đầy thịt hun khói, cô ngược lại rất nhẹ nhàng.

Nhà họ Tô thương con gái, quả nhiên danh bất hư truyền.

Ánh mắt Chu Huệ Huệ tối sầm lại, sát khí và vẻ hung ác lóe lên, hai tay bên người nắm chặt.

Thịt hun khói mang đến trừ phần cho Tiêu Vị Phàm, số còn lại bán hết sạch, ví tiền của Tô Trúc Tâm được nhét đầy đồng xu.

Cô tươi cười rạng rỡ, tâm trạng vô cùng tốt.

Dân làng mang thịt hun khói rời đi với vẻ mặt hài lòng, Tô Trúc Tâm lại cảm ơn Tiêu Vị Phàm, rồi cùng đại ca và cha về nhà.

Chỉ có Chu Huệ Huệ vẫn đứng trong sân, bộ dáng như có lời muốn nói.

Thấy bóng dáng Tô Trúc Tâm biến mất hoàn toàn trước mắt, cô ta mới giả vờ vô tình nói, "Tiêu công tử, thịt hun khói này quả thật không tệ, tôi thấy chắc là đầu bếp có kinh nghiệm lão luyện mới làm được."

Tiêu Vị Phàm thản nhiên liếc nhìn cô ta, không nói gì, bưng thớt đi về phía nhà bếp.

Dáng vẻ này... sao có chút giống bảo vệ đồ ăn vậy?

Khói bếp lượn lờ bốc lên, chân trời bị sương khói nhuộm lên một tầng mơ hồ, núi Thanh Ngưu xa xa cao vút tận mây xanh, như chốn tiên cảnh mộng ảo.

Sau khi Tô Trúc Tâm về đến nhà, liền gọi cả nhà đến, đổ đồng xu trong hà bao* ra giường, mẹ Tô và Hứa thị vui mừng đếm.

(*) hà bao: túi đựng tiền treo trên thắt lưng thời xưa

Vậy mà có đến tận năm lượng bạc!

Nửa con lợn đó mang đi bán trực tiếp, ước chừng cũng chỉ bán được hai lượng rưỡi, thao tác gia công lại trực tiếp tăng gấp đôi.

"Cô cô thật lợi hại." Tô Tiểu Ngọc cọ vào bên cạnh Tô Trúc Tâm làm nũng, giọng nói vừa mềm vừa ngọt.

"Trúc Tâm, cô định sắp xếp số bạc này thế nào?" Hứa thị hỏi.

Không đợi Tô Trúc Tâm mở miệng, bà lại nhanh chóng nói, "Nhiều năm như vậy cô lấy của nhà gần trăm lượng, khó khăn lắm mới kiếm lại được chút, lẽ ra nên trực tiếp nộp vào quỹ chung."

"Nói bậy!" Tô đại ca vỗ bàn mạnh một cái.

Cha Tô cũng không tán thành nói: "Nhà chúng ta cũng không nghèo đến mức không có cơm ăn, sao đến mức tham tiền mồ hôi nước mắt của Trúc Tâm?"

Mẹ Tô không nói gì, nhưng bà thu đồng xu vào hà bao, trực tiếp đưa cho Tô Trúc Tâm.

Hứa thị lòng như tro nguội, mấy ngày trước lúc muốn bán nửa con lợn bà đã nói rồi, muốn kiếm chút bạc cho Tiểu Hổ xem chân lại, nhưng không ai nhớ, càng không ai quan tâm.

Nhà người ta đều coi trọng con trai, chỉ có nhà họ Tô là ngoại lệ, hết lần này đến lần khác cả nhà cưng chiều một đứa con gái, ngay cả cháu trai cũng không quan tâm.

"Được, cả nhà các người nhất trí đối ngoại, cứ như tôi tham lam lắm vậy, đã nói trong nhà có bạc, vậy thì xem chân cho Tiểu Hổ đi!" Hứa thị không thể nhịn được nữa, đỏ mắt gào lên.

Bà lấy tay che mặt khóc nức nở, "Nhiều năm như vậy trong mắt các người chỉ có Tô Trúc Tâm, có từng quan t@m đến Tiểu Hổ không, có biết nó mùa đông và lúc trời lạnh đều đau đến khó nhịn không! Có biết nó kéo chân tàn đi đào than vất vả đến mức nào không?"

"Đại tẩu, muội..." Tô Trúc Tâm đang định nói chuyện, lại bị Hứa thị đẩy mạnh một cái.

Không đẩy được cô, ngược lại Hứa thị tự mình loạng choạng ngã xuống đất, vô cùng chật vật.

Tô đại ca vội vàng tiến lên đỡ, lại bị hất tay ra.

Hứa thị lau nước mắt, dùng tay chống tường chậm rãi đứng dậy, tuyệt tình nhìn trượng phu, "Không có nhà họ Tô các người ức h.i.ế.p người ta như vậy! Tôi muốn hòa ly với ông!"

Bình Luận (0)
Comment