Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà

Chương 27

Mọi người nhà họ Tô đều bị hai chữ "hòa ly" của Hứa thị trấn áp, Tô Tiểu Hổ phản ứng lại trước tiên, cậu khập khiễng bước đến bên cạnh mẹ mình, đỡ lấy cánh tay bà.

Cậu kiên định nói, "Mẹ, con đi theo mẹ."

Chuyện hôm nay của Hứa thị, khiến Tô Tiểu Hổ cũng hoàn toàn thất vọng về những người còn lại trong nhà họ Tô.

Tô đại ca ngây người nhìn thê tử, ông là một nam nhân thẳng thắn, không biết dỗ dành người ta thế nào, càng không nghĩ ra tại sao hai vợ chồng lại rơi vào tình cảnh này.

Nhiều năm thành thân, Hứa thị riêng tư đúng là thường xuyên oán trách Tô Trúc Tâm, nhưng chưa từng nói hai chữ "hòa ly".

"Đại tẩu! Không thể hòa ly!"

Thân hình to lớn của Tô Trúc Tâm xông về phía Hứa thị, Tô Tiểu Hổ nhìn thấy mà hít vào một ngụm khí lạnh, sợ cô đột nhiên động tay động chân.

Trong lòng cậu đã quyết định, hôm nay nếu có người dám làm hại mẹ cậu, dù có kéo cái chân què này, cậu cũng phải đánh đối phương nửa sống nửa chết.

"Đại tẩu, năm lượng bạc này vốn dĩ muội định nộp vào quỹ chung." Tô Trúc Tâm vội vàng chắn ở cửa nói.

Hứa thị dừng bước, nghi ngờ lại không tin tưởng nhìn cô.

Tô Trúc Tâm vô cùng áy náy, người cô nợ nhiều nhất chính là đại tẩu, kiếp trước sau khi biết Tiểu Ngọc bị huyện lệnh làm nhục, Hứa thị suýt chút nữa khóc mù mắt.

Từng món nợ này, đều là nợ máu!

Cô nhẹ giọng giải thích, "Đại tẩu, muội đến huyện hỏi thăm chân của Tiểu Hổ rồi, đại phu nói muốn chữa khỏi phải xem vận may, cũng cần phải xem y thuật."

"Muội vốn định lấy tiền bán thịt hun khói ra, trước tiên đóng học phí cho Tiểu Hổ, tìm cho nó một phu tử tốt, rồi mua thêm văn phòng tứ bảo*."

(*) văn phòng tứ bảo: chỉ bốn thứ cần thiết trong lúc đi học của người thời xưa lần lượt là bút, mực, nghiên, giấy; bút là bút lông, mực đen, nghiên để mài mực, và giấy thì thường là giấu Tuyên.

Trong nhà im phăng phắc, ngay cả Tô Tiểu Hổ cũng rũ bỏ sự chán ghét đối với Tô Trúc Tâm, nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin được.

"Trúc Tâm, con có phải thân thể không khỏe không?" Mẹ Tô thăm dò hỏi.

Tô Trúc Tâm biết sự thay đổi của mình trong thời gian ngắn quá lớn, nhưng cô thật lòng muốn cố gắng bù đắp cho người nhà.

Cô quỳ một chân xuống đất, sống mũi đỏ ửng, trong mắt rưng rưng nước mắt, trịnh trọng nói, "Cha, mẹ, đại ca đại tẩu, Ngọc Nhi, Tiểu Hổ, trước đây con sai rồi, con không xứng làm người."

"Mong mọi người tin tưởng con thêm một lần nữa, con nhất định sẽ cải tà quy chính, làm người lại từ đầu."

"Con làm gì vậy, mau đứng lên!" Mẹ Tô kinh hãi, cha Tô và Tô đại ca thì mỗi người một bên đỡ Tô Trúc Tâm.

Dù hai người sức lực lớn, muốn kéo cô dậy cũng không dễ dàng, cảnh tượng nhìn rất buồn cười.

Cảm xúc căng thẳng của Hứa thị được xoa dịu, bà lấy tay che miệng khẽ cười một tiếng.

Tô Trúc Tâm nghe thấy lập tức đứng dậy, chớp mắt nhìn bà, cẩn thận thăm dò, "Đại tẩu, tẩu còn giận không?"

"Con cái lớn như vậy rồi, tẩu còn hòa ly làm gì, chẳng lẽ tự xin bị đuổi để đại ca muội cưới thêm một cô vợ trẻ đẹp sao?" Hứa thị không khách khí trợn mắt nói.

Bà vỗ nhẹ cánh tay Tô Tiểu Hổ, dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu không sao, rồi ngồi lại vị trí.

Tô Trúc Tâm nịnh nọt đặt hà bao trước mặt Hứa thị, "Đại tẩu, số bạc này tẩu cầm trước đi, mẹ lớn tuổi rồi quản không tốt, sau này chỉ cần bạc muội nộp vào quỹ chung đều do tẩu cầm."

Nói xong, còn đưa cho mẹ Tô ánh mắt chớ nóng nảy.

Lý do không để bà tiếp tục quản lý sổ sách, phần lớn là vì bà keo kiệt, keo kiệt với những người khác ngoài Tô Trúc Tâm.

Nghĩ đến số bạc nhà họ Tô cần cù tích góp được lại làm lợi cho người vô ơn nhà họ Lý, Tô Trúc Tâm nghiến răng nghiến lợi, cô nhất định phải đòi lại.

Hứa thị cân nhắc cái ví tiền căng phồng, trong lòng chua xót lại phức tạp.

[Độ thiện cảm của Hứa thị +1]

[Độ thiện cảm của Tô Tiểu Hổ +1]

Gì cơ? Tô Tiểu Hổ tăng độ thiện cảm rồi!

Trong khoảnh khắc này, Tô Trúc Tâm cảm nhận được hạnh phúc nồng đậm.

[Hệ thống cào thưởng: 5/5, số lần cào thưởng: 1]

Tô Trúc Tâm sốt ruột cào thưởng, ba giây sau, [Thẻ manh mối: Ngẫu nhiên]

[Giới thiệu: Người muốn kết giao với ẩn sĩ cao nhân, tuyệt thế cao thủ, muốn biết hành tung và tính tình của bọn họ sao? Tất cả đều nằm trong thẻ manh mối!]

Ẩn sĩ cao nhân? Tuyệt thế cao thủ?

Thẻ manh mối này có chút thú vị, Tô Trúc Tâm hy vọng có thể tìm được thần y, chữa khỏi cái chân què cho Tô Tiểu Hổ.

Cô chọn sử dụng thẻ manh mối, trên bảng hệ thống xuất hiện một cái tên: Nghê Xuân Lai.

Phía sau giới thiệu về cuộc đời của ông, có thể nói là thăng trầm, sóng gió mãnh liệt.

Nghê Xuân Lai thời trẻ từng làm quan đến chức tể tướng, vì tính tình cổ hủ không biết biến thông nên bị giáng chức, lại bị người ta cố ý hãm hại, cắn răng nằm gai nếm mật ba năm sau có oan báo oan, có thù báo thù.

Hoàn toàn thất vọng về triều đình, ông từ quan rời kinh, cuối cùng định cư ở chân núi Thanh Ngưu trong huyện Bình An.

"Gì cơ?" Tô Trúc Tâm kinh ngạc lên tiếng.

Mọi người nhà họ Tô quay đầu nhìn cô, Hứa thị nắm chặt hà bao trong tay, sợ cô lại lật lọng.

Tô Trúc Tâm đè nén kinh ngạc trong lòng, cười trừ với người nhà mấy tiếng, "Con vừa nãy thất thần rồi."

Mẹ Tô hiền từ xoa đầu cô, "Mệt thì đi nghỉ ngơi đi, đừng làm bản thân mệt mỏi quá."

"Vâng." Tô Trúc Tâm nhân cơ hội rời đi, định tiêu hóa manh mối hệ thống cho.

Tô Tiểu Hổ nhìn bóng lưng không còn mập mạp như trước của cô, cậu mím môi.

Lẽ nào lần này cô thật sự đã thay đổi rồi?

Dù sao hai người cũng có quan hệ huyết thống, cho cô một cơ hội cũng không sao, nếu cô dám lừa cậu, vậy thì... sát ý lóe lên trong đáy mắt Tô Tiểu Hổ.

Tô Trúc Tâm đi theo địa chỉ cụ thể hệ thống cho ra ngoài, cô chưa từng nghĩ dưới chân núi Thanh Ngưu lại tàng long ngọa hổ, có một vị ‘thần nhân’ ở.

Nghê Xuân Lai người này tính tình cổ hủ cương nghị, lại đủ chính trực.

Để ông dạy dỗ Tô Tiểu Hổ, vậy thì đúng là tạo hóa, không thể tốt hơn!

Phía trước có một khu nhà, chắc là nơi ở của Nghê Xuân Lai.

Tô Trúc Tâm xoa xoa tay, lén lút tiến lại gần, lại thấy cửa sân trực tiếp mở ra, Tiêu Vị Phàm bước ra.

Cô lập tức trợn tròn mắt, sao anh lại ở đây?

Tiêu Vị Phàm còn chưa chú ý đến Tô Trúc Tâm, dường như đang nói chuyện với người trong sân, cửa sân lại bị anh đóng lại.

Vừa quay đầu, chạm mắt với ánh mắt cô đang thò đầu vào nhìn.

Giống chồn vàng, Tiêu Vị Phàm nghĩ.

Chỉ là anh chưa từng thấy con chồn vàng nào mập như vậy trong núi.

Bị bắt quả tang, Tô Trúc Tâm dứt khoát hào phóng tiến lên hỏi, "Tiêu công tử sao lại ở đây? Huynh quen người trong sân sao?"

"Ừm, ở trong đó là phu tử dạy vỡ lòng của tôi." Tiêu Vị Phàm nói.

Tô Trúc Tâm hít một tiếng, thảo nào anh có thể thi đậu tú tài.

"Phu tử có còn nhận học sinh không?" Cô lại sốt ruột hỏi.

Lông mày kiếm của Tiêu Vị Phàm nhíu lại, "Cô?"

"Không phải, là cháu trai tôi Tiểu Hổ, tôi bán thịt hun khói kiếm được chút tiền, muốn tìm một phu tử cho nó đi học." Tô Trúc Tâm vội vàng giải thích.

Tiếc là con gái không thể thi cử công danh, nếu không cô cũng muốn đi học, thi đậu một tú tài nương tử về.

Tô Tiểu Hổ, Tiêu Vị Phàm có chút ký ức, là một đứa trẻ tốt, đáng tiếc.

"Nghê phu tử nhận học sinh chỉ xem duyên phận." Anh nói.

Không nói tiền, chỉ nói duyên?

Quả nhiên, người có năng lực tính tình đều kỳ quái, không thể đoán được.

Như có điều suy nghĩ gật đầu, Tô Trúc Tâm nói, "Đa tạ Tiêu công tử."

Cô suy nghĩ rồi quay về đường cũ, nghĩ ngày mai dẫn Tô Tiểu Hổ đến đây thử xem, hôm nay chuẩn bị lễ bái sư như người bình thường trước.

Dù người ta không câu nệ hình thức, những thứ nên đưa vẫn không thể thiếu...

Bình Luận (0)
Comment