“Cô... cô...”
Lý Thanh Sơn bị mắng đến nói không nên lời, tức đến lồ|\|g n.g.ự.c phập phồng.
Trước đây ở nhà Tô Trúc Tâm luôn luôn vâng vâng dạ dạ, hôm nay lại ăn gan hùm mật gấu rồi sao, dám chê bai hắn như vậy.
Nghe con trai bị mắng như vậy, Vương thị cơn giận lập tức ào về, “Cô cái đồ vô liêm sỉ, không những ở bên ngoài vụng trộm nam nhân, giờ còn dám chế giễu con trai ta, ta thấy cô không muốn sống nữa đúng không!”
“Vụng trộm nam nhân? Ai? Tôi?”
Tô Trúc Tâm nhìn sang hàng xóm ở bên ngoài, lắc lắc cả trăm cân thịt trên người.
“Mọi người nói hộ cái lý, với cái bộ dáng này của tôi, có thể vụng trộm được nam nhân sao?”
Thấy cô tự giễu mình như vậy, mọi người xem náo nhiệt cũng lập tức được một trận cười vui vẻ, lần lượt lắc đầu.
“Bà xem, người có mắt đều biết tôi không thể vụng trộm nam nhân, mẹ con hai người bớt ở đây kiếm chuyện đi!”
Tô Trúc Tâm chống eo đứng đó, chỉ vào Lý Thanh Sơn và Vương thị mắng.
Lý Thanh Sơn làm sao nhịn được sự sỉ nhục như vậy, tức giận kéo ông tay áo muốn động thủ.
Tô Tiểu Ngọc thấy vậy, lo lắng muốn giúp đỡ, nhưng cô lại bị chẹo trân rồi, lại bị người chen ở bên ngoài, chỉ có thể lo lắng không thôi.
Lý Thanh Sơn khí thế hùng hổ, nhưng Tô Trúc Tâm thì lại biết rõ hắn chỉ là cái gối đầu thêu hoa ngoài mạnh trong yếu mà thôi, cô cho Lý Thanh Sơn mấy cái bạt tai, đánh cho hắn hoa mắt chóng mặt.
“Cái đồ đàn bà mập kia, cô dám đánh ta!”
Lý Thanh Sơn lộ ra ánh mắt không thể tin được, miệng run rẩy nói: “Có tin ta hưu cô không.”
Tô Trúc Tâm trợn trắng mắt với hắn, không nói lời nào mà vào phòng viết một bức hưu thư, ném vào mặt của Lý Thanh Sơn.
“Cái đồ hèn nhát như ngươi, tôi sớm đã không muốn sống cùng nữa rồi!”
Nói rồi, cô không hề ngoảnh đầu mà rời khỏi Lý gia, kéo theo cháu gái bị chen trong nhóm người bên ngoài đi về phía nhà mẹ.
Trên đường về, ánh mắt long lanh của Tô Tiểu Ngọc lấp lánh nhìn Tô Trúc Tâm.
“Cô cô, lúc nãy cô lợi hại thật đó!”
Bên cạnh không còn người khác, Tô Trúc Tâm bỏ xuống lớp ngụy trang, bất lực cười nói: “Cái này thì lợi hại gì chứ, chẳng qua chỉ là như ăn vạ la làng vậy đó, đều là bị ép thôi, không còn cách nào khác.”
Nói xong, cô đưa tay xoa xoa đầu cháu gái, “Cháu sau này nhất định phải gả cho một nhà tốt, đừng giống như cô cô vậy.”
Tô Tiểu Ngọc mím môi, ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Trúc tâm thấy cô ngoan ngoãn như vậy, trong lòng chua xót, đứa bé tốt như thế này, vậy mà kiếp trước lại bị cô hại cho biến thành lòng dạ độc ác không từ thủ đoạn.
Thật là tạo nghiệt mà...
Đầu thôn phía đông, bên ngoài căn nhà nhỏ cũ kỹ của Tô gia.
Hứa thị ở ngoài cửa lo lắng đứng đợi, từ xa đã thấy Tô Tiểu Ngọc và Tô Trúc Tâm cùng nhau quay về, vui mừng mà tiến lên trước đón.
“Ngọc Nhi! Con gái bảo bối của mẹ!”
Hứa thị ôm chặt Tô Tiểu Ngọc vào lòng, cảm giác có lại sau khi mất đi này chỉ có bản thân cô mới hiểu được.
Tô Tiểu Ngọc trong mắt mang theo những giọt lệ, tay nhẹ nhàng vuốt lưng của mẹ.
“Mẹ, con không sao rồi, không khóc, không khóc nữa.”
Hứa thị buông cô ra, nhìn cô từ trên xuống dưới, chỉ sợ cô thiếu sót cái gì đó.
“Chân con bị sao vậy?”
Nhìn thấy con gái đứng không vững, Hứa thị phẫn nộ, “Có phải Tô Trúc Tâm cô ta đánh con không?”
“Không có, không có.”
Tô Tiểu Ngọc vội giải thích, “Là con tự mình bị chẹo.”
Nghe thấy lời này, Hứa thị mới cho qua, cúi người xuống kiểm tra vết thương của cô.
Tô Trúc Tâm đứng một bên, ngượng ngùng không biết nên làm sao, nửa ngày mới bật ra một câu.
“Sao rồi đại tẩu, muội nói sẽ đem Tiểu Ngọc đem về rồi mà!”
Hứa thị nghe lời này, ánh mắt chê bai mà trừng cô một cái, “Nếu không phải cô bán Ngọc Nhi đi, con bé đã không phải chịu cái khổ này, cô còn có mặt mũi nói!”
Tô Trúc Tâm rụt cổ, căn bản không thể phản bác.
Hứa thị lau khô nước mắt, kéo con gái vào nhà, nhỏ giọng nói: “Ngọc Nhi, con đói rồi đúng không, mẹ làm đồ ăn cho con.”
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc tới ăn Tô Trúc Tâm đột nhiên cảm thấy bụng đói kêu u u liên tục.
Phải biết hôm nay cô chạy từ thôn lên huyện thành, rồi lại từ huyện thành chạy lên núi, lúc này đã sức cùng lực kiệt, vừa đói vừa mệt.
Thế là cô không do dự mà theo vào, mặt dày nói: “Đại tẩu, muội cũng đói rồi, nấu cho muội ăn luôn đi...”
Nghe thấy lời này, Hứa thị ánh mắt cảnh giác, phòng cô như phòng trộm vậy.
“Cô muốn làm gì? Lại muốn vơ vét đồ về nhà chồng sao? Tôi nói cho cô biết, không có cái cửa đó đâu!”
“Đại tẩu... muội thực sự đã cải tà quy chính rồi, tuyệt đối không giống như trước đây nữa.”
Tô Trúc Tâm cười một tiếng, “Hơn nữa bởi vì chuyện của Ngọc Nhi mà muội đã tranh cãi với nhà chồng, lúc nãy đã hòa ly ngay trước mặt mọi người trong thôn rồi, sau này sẽ sống ở nhà mình.”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hứa thị càng khó coi hơn.
Trước đó Tô Trúc Tâm thỉnh thoảng về một chuyến, đồ trong nhà sẽ ít đi rất nhiều, sau này nếu cô sống ở nhà mà hay ăn lười làm, đồ trong nhà làm gì đủ cô ăn cơ chứ.
Thế là thái độ của Hứa thị kiên quyết, “Không được! Tôi kiên quyết không đồng ý!”
Nghe lời này, Tô Trúc Tâm lập tức lo lắng, “Đại tẩu yên tâm, muội sẽ không chỉ biết ăn đâu, sau này muốn sẽ làm việc chăm chỉ, để mọi người sống cuộc sống tốt hơn.”
“Huh!”
Hứa thị lạnh giọng, “Lời ngon lời ngọt của cô cũng không phải lần một lần hai nữa, trước đây tôi bị cô lừa đến khổ, bây giờ tuyệt đối sẽ không tin cô nữa.”
Tô Trúc Tâm trong lòng bất lực, đều trách cô trước đây làm nhiều chuyện xấu, làm hao kiệt tình cảm giữa hai người.
Sự tin tưởng là thứ mà phá vỡ thì rất dễ nhưng muốn xây dựng lại thì lại khó vô cùng.
Hứa thị giơ tay chỉ về phía cửa lớn, mặt lạnh xuống nói: “Cô mau đi đi, nếu không tôi sẽ dẫn Ngọc Nhi về nhà mẹ, đến lúc đó ca ca cô cũng sẽ không giữ cô lại được.”
“Đừng đừng đừng...”
Tô Trúc Tâm không muốn thêm phiền phức cho đại ca, vội xua xua tay, buồn bã nói: “Muội đi là được...”
Cô quay người thở dài, chậm rãi bước ra ngoài.
Tô Tiểu Ngọc thấy vậy, lòng không nhẫn tâm, nhẹ nhàng kéo lấy vạt áo Hứa thị nhỏ giọng nói: “Mẹ, cô cô lần này có lẽ thực sự đã biết sai rồi, vì cứu con mà không tiếc đắc tội với huyện quan, hay là mẹ tin cô cô thêm lần nữa?”
Hứa thị nhíu mày, trầm giọng nói: “Con còn nhỏ, chưa hiểu được lòng người hiểm ác, cô cô con chính là một người ăn trong lo ngoài, lần này cứu con không chừng còn có mục đích khác, không thể tin cô ta được...”