Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà

Chương 5

Tô Tiểu Ngọc mím môi, lộ ra biểu cảm bất lực.

Thấy con gái tâm tình không vui, Hứa thị trong lòng cũng khó chịu, vừa nhấc mắt liền thấy Tô Trúc Tâm nép bên khung cửa, mắt chớp chớp nhìn về phía cô, lập tức lại mềm lòng.

“Nhìn gì chứ, đã qua trưa rồi, còn không vào bếp nấu cơm, chẳng lẽ còn muốn ngồi đó đợi ăn đợi uống sao?”

Tô Trúc Tâm lập tức mặt mày hớn hở, lon ton bước vào nhà bếp.

“Đại tẩu chờ đó mà xem, lập tức làm xong cơm ngay.”

Bổ củi nấu cơm, bận trong bận ngoài, lần đầu tiên cô cảm thấy làm việc mà cũng vui vẻ như vậy.

Chưa đầy nửa canh giờ sau, hai món một canh bưng lên bàn ăn.

Một phần canh đậu phụ trong, một phần ớt xanh xào, một phần đỗ xanh mà không bao giờ có thể ăn được hết trong mùa hè.

Hai món ăn ăn nhỏ mùi vị đầy đủ, sau khi Hứa thị nếm thử một miếng thì lộ ra biểu cảm như gặp quỷ vậy đó.

Tiểu cô này của cô, từ nhỏ đã được người nhà chiều chuộng, chẳng phải đụng vào làm việc gì, càng chưa bao giờ bước vào nhà bếp, vậy mà cũng nấu được món ăn cũng nên chuyện.

“Cô... từ bao giờ biết nấu ăn rồi chứ?”

Tô Trúc Tâm và cơm, nhớ lại kiếp trước sau khi nhà chồng hưu, những ngày tháng đói đến không có cơm mà ăn, chính là khoảng thời gian đó cô học được nấu ăn.

“Hazzz, muội chỉ là theo bầu vẽ bầu, tùy tiện nấu mà thôi.”

Trong lúc nói chuyện, Tô Trúc Tâm đã gắp mấy đũa thức ăn cho cháu gái nhỏ rồi, “Ngọc Nhi, ăn nhiều một chút, cháu nhìn cháu xem đã gầy thành cái bộ dáng gì rồi chứ.”

Thấy những hành động này của cô, sự phòng bị trong mắt Hứa thị mới giảm được một chút.

[Hứa Nguyệt Nguyệt độ thiện cảm +1]

Tin tức hệ thống truyền tới, lòng Tô Trúc Tâm lập tức vui vẻ, xem ra đại tẩu đã có chút thay đổi ánh nhìn đối với cô rồi.

Cô vừa ăn cơm vừa mở ra màn hình hệ thống, cứ tưởng rằng mình có thể cào thưởng rồi.

[Tiến độ số lần cào thưởng: 1/2]

Tô Trúc Tâm đột nhiên sững người, số lần cào thưởng này cần có độ thiện cảm vậy mà lại không hề cố định, chẳng lẽ mỗi lần cào thì cần càng nhiều độ thiện cảm sao?

Từ hôm qua ở lại nhà mẹ, Tô Trúc Tâm liền rất sáng suốt mà làm hết việc nọ đến việc kia.

Hứa thị ngồi trong sân thấy cô chẳng nghỉ ngơi chút nào, ngược lại cảm thấy có chút hụt hẫng vì bản thân mình chẳng có gì để làm nữa.

Chẳng lẽ tiểu cô thực sự thay đổi tính nết rồi sao?

Vừa nghĩ tới đây, Hứa thị lập tức lắc lắc đầu, cô bị Tô Trúc Tâm lừa cũng không phải lần một lần hai nữa, lần này tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng cô như vậy!

Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa thị quyết định thử thăm dò một chút, xem cô rốt cuộc là đang thực sự chăm chỉ làm việc hay là giả vờ.

“Tiểu cô, cô tới đây một chút.”

Nghe thấy Hứa thị gọi mình, Tô Trúc Tâm buông giẻ lau trong tay xuống đi tới trước mặt, mặt toàn là nụ cười.

“Tẩu tử, tẩu có gì dặn dò.”

Hứa thị ho nhẹ một tiếng, chầm chậm nói: “Chiều cô tới nhà thôn trưởng mượn bò, ra ruộng kéo hết lạc về phơi khô.

Nhà thôn trưởng?

Tô Trúc Tâm trầm ngâm, lần trước được con trai thôn trưởng cứu, ân tình này còn chưa trả nữa...

Hứa thị thấy cô không lên tiếng, trong lòng cười lạnh, xem ra cô thực sự chỉ đang làm bộ làm tịch thôi, vừa nghe ra ruộng làm việc liền giả điếc không nghe thấy.

“Có thể thì cũng có thể, chỉ là muội muốn nấu một bát mỳ trứng đem theo.”

Hứa thị sắc mặt không vui, trứng gà đều được giữ lại để đổi gạo, để cô làm việc cũng nhân cơ hội đặt yêu cầu, vậy thì có khác gì trước đây cơ chứ?

“Không được.”

Thấy Hứa thị từ chối, Tô Trúc Tâm có chút vội vã: “Tẩu tử, hôm qua vì để dắt theo Ngọc Nhi chạy trốn, hai bọn muội đã rơi vào hố đất trên núi, là con trai của thôn trưởng đã cứu bọn muội ra.”

Mặt cô lộ ra vẻ khó xử, nói: “Nợ một ân tình lớn như vậy, hai tay không có gì tới đó mượn đồ, có phải là có chút không thỏa đáng?”

Nghe vậy, Hứa thị nửa tin nửa ngờ.

“Vậy cô đi lấy một quả trứng gà.”

“Vâng.”

Tô Trúc Tâm tới ổ gà lấy một một quả trứng, quay đầu bước vào nhà bếp.

Hứa thị nhân cơ hội đi tìm Tô Tiểu Ngọc, hỏi cô hôm qua có phải là đã chịu ân tình của Tiêu Vị Phàm.

“Mẹ, quả thực có chuyện như vậy, nếu không phải thúc ấy chặn quan binh lại thì hôm qua con đã không thể quay về được nữa rồi...”

Nhắc tới chuyện hôm qua, Tô Tiểu Ngọc lòng vẫn còn nơm nớp lo sợ.

Nghe thấy con gái nói như vậy, Hứa thị biểu cảm phức tạp.

Tiểu cô không hề nói dối... hơn nữa còn hiểu về đối nhân xử thế rồi?

Đây có còn là cô không vậy?

Chẳng lẽ là bị ba nhập rồi sao?

Nghĩ tới điều này, Hứa thị lòng trở nên bất an, vội vàng bái lạy môn thần.

Miệng lẩm bẩm: “Tuế tuế bình an, tuế tuế bình an.”

Tô Trúc Tâm bưng một bát mỳ trứng, ra ngoài tới nhà thôn trưởng, cả đường đều cẩn thận từng chút, chỉ sợ nước mỳ bị đổ.

Nhà thôn trưởng ở phía đầu đông của thôn, cách cũng không quá xa, là căn nhà gạch hiếm có trong thôn.

Tiểu viện ngói xanh gạch đỏ, trong sân có một cây lê thò ra bên ngoài, vừa nhìn đã làm người ta cảm thấy ngưỡng mộ.

Gõ cửa, rất nhanh bên trong đã truyền tới tiếng bước chân.

Một lúc sau cửa mở ra, lộ ra bộ mặt đẹp trai tuấn tú.

Lại nhìn cơ bắp trên người hắn, Tô Trúc Tâm bất giác nuốt nước miếng.

Tiêu Vị Phàm biểu cảm lạnh nhạt, đánh giá cô một cái rồi nói: “Có chuyện gì?”

Trên khuôn mặt tròn trịa của Tô Trúc Tâm cố lộ ra một nét cười, “Muốn mượn xe bò nhà huynh dùng một chút, tiện tay đem cho huynh một bát mỳ, coi như cảm ơn huynh hôm qua đã giúp đỡ.”

Tiêu Vị Phàm mở cửa ra, lùi lại phía sau một bước, nhường cho cô bước vào.

“Xe bò ở sân sau, tự đi dắt đi, còn mỳ thì không cần đâu.”

“Sao mà vậy được!”

Thấy hắn từ chối, Tô Trúc Tâm vội bưng bát bước tới trước mặt hắn vài bước, “Đây là tôi đặc biệt làm cho huynh, không ăn thì sẽ lãng phí mất.”

Tiêu Vị Phàm nhíu mày, từ chối lần nữa, “Ăn có giờ, hơn nữa tôi đã ăn cơm trưa rồi, cô tự mình ăn đi.”

Tô Trúc Tâm nhìn chằm chằm bát mỳ, sau đó lắc đầu.

Nếu như là trước đây, bát mỳ này không đến được nhà thôn trưởng đã bị cô ăn sạch sẽ rồi, nhưng nếu đã quyết định cải tà quy chính, cô không thể tiếp tục phạm sai lầm được nữa.

“Không được, nếu tôi ăn, tẩu tử biết nhất định sẽ cho rằng là tôi lửa tẩu ấy, vẫn nên để huynh ăn thì hơn!”

Tô Trúc Tâm tiến lên một bước, kết quả không cẩn thận dẫm vào chân váy.

Xẹt một tiếng, vải váy của cô rách ra một đường, cả người mất đi cân bằng, mỳ trứng trong tay đổ sạch sẽ.

Tô Trúc Tâm nhếch nhác đứng dậy, vừa muốn oán trách bản thân nhưng nhìn lại, sắc mặt khó xử, bởi vì lúc nãy cô đã hất hết mỳ lên người Tiêu Vị Phàm.

“Xin lỗi! Xin lỗi!”

Tô Trúc Tâm tự mắng mình không được nước non gì, vội dùng vạt áo lau đi mỳ ở đùi hắn.

Tiêu Vị Phàm mặt đen như đ.í.t nồi, nắm chặt lấy cổ tay cô.

“Cô đang sờ loạn cái gì vậy?”

Lúc này cô mới phản ứng lại, nhìn một cái nơi bị mỳ làm bẩn, Tô Trúc Tâm ngượng ngùng mặt đỏ tía tai.

“Tôi...”

Bình Luận (0)
Comment