Trong lúc Tô Trúc Tâm muốn giải thích, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.
“Con trai, mau mở cửa, cha về rồi.”
Trong sân, Tiêu Vị Phàm sắc mặt lập tức cứng đờ, trừng mắt một cái với Tô Trúc Tâm.
Tô Trúc Tâm hổ thẹn rút tay lại, không dám lên tiếng.
Thôn trưởng vào nhà liền thấy một tấm thân thịt chặn ở trước cửa, đợi nhìn rõ là người đàn bà lười biếng có tiếng trong thôn, đột nhiên chau mày.
Bước lại gần, nhìn thấy con trai nhà mình.
“Cha.”
Một thân nước canh này của cậu, trong tay người đàn bà lười biếng đó còn cầm cái bát trống không, còn gì mà không hiểu nữa chứ, trong lòng liền thấy bất mãn.
“Tô Trúc Tâm! Cô chạy tới đây làm gì, đại ca đại tẩu cô không đưa tiền ta cũng chẳng có cách nào.” Ông xua tay, mắt đầy sự chê bai, “Đi đi đi, mau về nhà chồng cô đi.”
Về nhà liền nhìn thấy cái đồ xui xẻo như vậy, lại thấy con trai bị hất cả người nước mỳ, thôn trưởng liền có chút mất kiên nhẫn.
Tô Trúc Tâm hổ thẹn không thôi, biết cảnh tượng này ai gặp cũng sẽ hiểu lầm cô bắt nạt con trai thôn trưởng.
Trên thực tế, cô thực sự là tới để cảm ơn mà.
Cô đỏ mặt giải thích, “Thôn trưởng, cháu đặc biệt làm bát mỳ tới để cảm ơn con trai ông lần trước đã cứu cháu ra khỏi hố bẫy thú, nhưng cháu không cẩn thận dẫm vào chân váy ngã nên mỳ mới...”
Cô ra hiệu thôn trưởng nhìn cái váy bị dẫm hỏng, biểu thị mình thực sự không có nói dối.
Thôn trưởng cũng không muốn nghe, chỉ cảm thấy cô càng lúc càng tức.
“Được a Tô Trúc Tâm, đứng trước mặt con trai ta cũng bắt đầu nói năng lung tung rồi. Chà đạp hai vợ chồng Tô gia đã đành, lại tới đây để gây phiền phức cho con trai ta.”
Nói rồi, ông cầm cái chổi ở bên cạnh lên, “Xem ta có đánh c.h.ế.t cô không.”
Tô Trúc Tâm biết mình không có lý, chỉ có thể mau chóng tránh đi.
Nhưng một thân trăm cân thịt nặng nề, tránh bên trái thì bên phải nhận một gậy.
“Aiyo, thôn trưởng đừng đánh, thật mà, cháu nói đều là thật mà.”
Tiêu Vị Phàm lúc này mới phản ứng lại, vội ngăn cha mình lại, “Cha, cô ta thực sự không cố ý đâu.”
Thôn trưởng bị con trai mình cản lại, thở hổn hển vài cái, trừng mắt với Tô Trúc Tâm, tức lên chỉ vào Tiêu Vị Phàm, “Con nói xem rốt cuộc là chuyện gì?”
Tiêu Vị Phàm giải thích đơn giản sự cố khi nãy.
Thôn trưởng nhìn sang Tô Trúc Tâm, cô dùng sức gật đầu, thực sự không cố ý, lại liếc qua y phục của Tiêu Vị Phàm, còn có chút hổ thẹn.
Nhà nhà đều chỉ có hai ba bộ y phục mặc đi mặc lại, cô làm hỏng đồ của người ta trong lòng cũng rất áy náy.
Thế nên cô nói với Tiêu Vị Phàm mặt mày nặng nề: “Huynh yên tâm, tôi rất biết may y phục, để hôm khác tôi làm bộ khác bồi thường cho huynh.”
Lời vừa nói xong, trước cửa một tiếng hô yêu kiều vang lên.
“Êiya, Tiêu đại ca huynh bị sao vậy, sao lại bị hất cả người ướt như vậy chứ?”
Tô Trúc Tâm nghe thấy giọng nói này thì chau mày.
Sao lại là cô ta?
Trọng sinh quay về cô còn chưa kịp đi tìm người này để tính sổ, không ngờ cô ta tự tìm tới rồi.
Bất luận thế nào, lần này thù cũ hận mới tính cùng một lúc.
Người tới là một khuê nữ ngoan ngoãn nổi danh trong thôn, Chu Huệ Huệ.
Lần nào dân làng cũng đem Chu Huệ Huệ giống như con gái nhà mình mà khoe khoang với những người thôn khác, không có ai là không nói lời tốt đẹp cả.
Gì mà hiếu thảo, hiền thục, làm được việc, dù d.a.o cái gì tốt thì đem cái đó khen, khen như kiểu là tiên nữ chỉ có trên trời vậy đó.
Chỉ có Tô Trúc Tâm mới biết bộ mặt thật của cô ta, cô ta chính là một tên lửa đảo giả dối độc ác.
Trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu.
Kiếp trước là cô nhìn người không tinh mắt, đem sự tính kế của Chu Huệ Huệ cho là có lòng tốt, không chỉ luôn luôn bị người ta lấy ra so sánh, thậm chí còn bị mê muội đầu óc mà vì những lời đó hại c.h.ế.t cha mẹ thân sinh của mình.
Lần này nói gì cô cũng sẽ không bị cô ta lừa nữa!
Tô Trúc Tâm càng nghĩ lòng càng tức, ánh mắt nhìn Chu Huệ Huệ cũng mang theo cái lạnh sắc bén.
Chu Huệ Huệ vừa bước vào, mở miệng liền là một cái mũ oan úp lên đầu Tô Trúc Tâm.
“Muội vừa bước vào đã thấy Tô tỷ tỷ bưng một cái bát, còn cho rằng tỷ ấy đói rồi, vừa vào liền nhìn thấy người Tiêu đại ca bị bẩn như vậy, aiya, những thứ này chắc không phải là Tô tỷ tỷ hất đâu đúng không.”
Còn chưa đợi Tô Trúc Tâm lên tiếng, cô lại tiếp tục nói: “Muội nghe nói, tỷ tỷ bị Lý gia hưu rồi? Chẳng lẽ là cả ngày làm càn nên Lý gia mới hưu thê? Tỷ nên thay đổi cái tính nết của tỷ được rồi.”
Quẹo đường vòng nói móc cô ăn nhiều, còn nhắc tới Lý gia cái tym đen trong lòng cô.
Nếu là Tô Trúc Tâm trước đây chắc chắn là vừa vội vã vừa tức giận, hận không thể lập tức giơ tay xé cô ta ra rồi.
Nhưng cô của hiện tại thì không như thế.
Kiếp trước cô sống hệt như tổ đối chiếu của Chu Huệ Huệ vậy đó, cô ta chính là dùng những lời này để khơi dậy. Trong mắt người đời Chu Huệ Huệ luôn luôn là tốt, còn cô làm gì cũng là sai.
Cho tới lúc nói với tất cả mọi người chân tướng của chuyện đó thì cũng chẳng có người tin, cô chỉ có thể ôm hận trong lòng.
Vừa nhớ lại những điều này, Tô Trúc Tâm cả người đều là sự tức giận, cô lần này không thể rơi vào kế của cô ta được nữa.