“Trúc Tâm tỷ tỷ! Muội đã xin lỗi tỷ rồi, cần gì phải cắn chặt không buông như vậy chứ?” Chu Huệ Huệ dùng ánh mắt âm độc nhìn chằm chằm cô, nghiến răng nghiến lợi nói.
Cô cố gắng đè nén sự tức giận, lúc này mọi người đều đang nhìn, cô không thể bốc đồng. Một tay che mặt một tay che trước n.g.ự.c để kìm nén lại sự bồn chồn.
Tô Trúc Tâm liếc mắt một cái, “Sao vậy? Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho phép bách tính mở đèn hay sao, cô khi không vu khống tôi, tôi đánh cô còn là nhẹ rồi đó.”
“Tô Trúc Tâm tỷ quá đáng thật đó!”
Nước mắt Chu Huệ Huệ vừa nói vừa rơi xuống, nước mắt đúng kiểu nói muốn có là có ngay được, từng giọt từng giọt rơi trên mu bàn tay.
“Muội chỉ là sợ tỷ làm phiền tới Tiêu đại ca và thôn trưởng, hơn nữa muội cũng đã xin lỗi rồi, tỷ dựa vào cái gì mà đánh muội.”
Nói xong, tay đang nắm chặt lấy tay của Tiêu Vị Phàm buông ra, tủi thân mà c ắn môi dưới, chỉ là dưới chân không hề di chuyển một chút nào.
Cô ho một cách yếu ớt và đáng thương, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt lại dường như thiếu đi một chút máu, đôi môi và lông mày thanh tú nhíu lại với nhau, trông cô còn mỏng manh và tủi thân còn hơn cả Lâm Đại Ngọc*, yếu đuối giống như một trận gió thổi qua cũng có thể ngã xuống được.
(*) nhân vật trong tác phẩm văn học Hồng Lâu Mộng
Rơi vào ánh mắt của người khác thì Chu Huệ Huệ chính là chẳng làm gì hết mà cũng phải chịu sự nhục mạ của Tô Trúc Tâm.
Có người nhìn không quen cậy mạnh bắt nạt yếu như vậy, thôn trưởng kéo tay áo, tay vắt sau lưng mà vung về phía Tô Trúc Tâm hô lên, “Đủ rồi! Ta ở đây thì còn chưa tới lượt cô hỗn xược.”
Thôn trưởng lớn tuổi, mắt mờ thì cũng chẳng thể trách ông.
Tô Trúc Tâm thở dài một tiếng, nếu còn muốn mượn xe bò về, thu lại cái tính một chút mà nói với Chu Huệ Huệ: “Dân làng đều nói cô hiền lành như tiên nữ trên trần vậy đó, luôn luôn nhiệt tình, nếu cô đã thương xót Tiêu công tử như vậy thì làm cho huynh ấy một thân hạ y đi, thay huynh ấy chia sẽ một chút chỗ khó.”
Chu Huệ Huệ nhìn cũng chẳng thèm nhìn cô, nói: “Số đo y phục của Tiêu đại ca muội không biết, chỉ sợ là không giúp được tỷ rồi.”
Một đại thẩm đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, nói: “Tô muội tử, cô làm hỏng y phục của Tiêu công tử người ta, đương nhiên là phải do cô bồi thường, đừng kéo Huệ Huệ vào.”
Chu Huệ Huệ nhếch môi, nhân lúc loạn mà nhìn Tiêu Vị Phàm một cái.
Làm y phục thì có thể kéo gần quan hệ hơn với Tiêu đại ca, cơ hội tốt như vậy tất nhiên là phải nắm cho chắc rồi.
Tính kế trong đầu, cô đột nhiên thay đổi chủ ý mà quyết định đồng ý.
Tiêu Vị Phàm không chịu được cảnh tượng ồn ào lộn xộn như vậy liền lên tiếng trước, “Thất lễ rồi, tôi đi thay y phục trước đã.”
Nói xong hắn liền quay người bước vào nhà.
Nhưng điều này cũng chẳng hề ảnh hưởng đến quyết định của Chu Huệ Huệ, cô nhẹ nhàng bước tới kéo gần khoảng cách hơn với Tô Trúc Tâm.
“Nếu đã như vậy thì muội sẽ giúp tỷ làm y phục, xem như là tạ lễ cho Tiêu đại ca vì trước nay luôn phải phiền đến huynh ấy.”
Tô Trúc Tâm đương nhiên biết cái sự tính toán vặt vãnh trong lòng cô ta, nên cô nói: “Y phục là do tôi làm bẩn, cô tốt bụng giúp đỡ tôi cũng không thể không đưa tiền. Như này đi, tôi đưa tiền cô làm.”
Quả nhiên, Chu Huệ Huệ lập tức từ chối.
“Sao có thể vậy được, làm y phục mà một phần tâm ý của muội, sao có thể để tỷ tỷ bỏ tiền chứ?”
Tô Trúc Tâm nở khóe miệng cười, chẳng trách kiếp trước cô bị Chu Huệ Huệ trêu đùa tới quay vòng vòng, con người này quả thực đạo hạnh thâm sâu mà.
Nếu như ông trời cho cô cơ hội trùng sinh này, vậy cô phải thay đổi kết cục của kiếp trước.
Tô Trúc Tâm nắm chặt nắm đấm, ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mặt, nhìn tới mức lòng người cũng trở nên chột dạ.
Cô lại có cái quỷ chủ ý gì đây?
Chu Huệ Huệ bị nhìn tới chau mày, đồ mập này bây giờ sao lại khó đối phó như vậy chứ, chẳng lẽ chịu sự k1ch thích nào đó?
Cũng đúng, mẹ chồng không hài lòng về cô ta, trượng phu cũng bỏ rơi cô, không dễ gì mới chạy về được nhà mẹ, còn cho rằng bản thân còn là con gái được chiều chuộng hết mực ở nhà mẹ như trước khi xuất giá hay sao chứ.
Đều là con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, bây giờ về nhà ăn miếng cơm còn phải sống cuộc sống dưới trướng người khác.
Trong một đêm thay đổi lớn như vậy, chịu k1ch thích cũng là chuyện bình thường.
Chu Huệ Huệ nghĩ thông điểm mấu chốt thì mới yên tâm hơn.
Chỉ qua vài giây mà nhanh chóng lướt qua kế hoạch trong đầu.
Còn chưa đợi cô nói thì nghe thấy đề nghị của Tô Trúc Tâm, “Nghe ý trong lời nói trong nói ngoài của cô chính là không tin tôi có thể làm ra được một bộ y phục, nếu đã vậy thì chúng ta so tài một chút. Chúng ta mỗi người một phần hợp thành một bộ y sam, trong thời gian bảy ngày làm xong rồi đem cho Tiêu công tử.”
Tô Trúc Tâm kéo Lưu Tú Nhi qua nói: “Đại nương là người công bằng, chúng ta để bà ấy định thắng thua, cô thắng thì tùy ý chỉ định tôi làm gì đó, tôi thắng thì cô phải đi vòng một lượt hô lên ‘tôi là chó, chỉ biết sủa’, thấy sao?”
Những lời kiến nghị này đánh trúng lòng của Chu Huệ Huệ.
Trận so bì này đối với cô mà nói chỉ có lợi chứ không có hại, thắng rồi còn có thể chứng minh Tô Trúc Tâm không có bản lĩnh mà còn huênh hoang, còn có thể để mọi người thấy được kỹ năng thêu thùa của mình, ánh mắt của Tiêu đại ca nhất định sẽ dần dần rơi vào người cô.
Chu Huệ Huệ càng nghĩ càng tốt đẹp, cô thực sự rất tự tin có thể thắng.
Còn về học chó sủa, nghe đã thấy buồn cười, Tô Trúc Tâm quả thực là vừa mập vừa ngốc, thẳng thắn nói ra sự cá cược như vậy chẳng hề có chút sự uy h.i.ế.p nào cả.
Chu Huệ Huệ suy nghĩ một hồi rồi đồng ý, “Nếu muội thắng rồi, tỷ không được tiếp tục tới làm phiền Tiêu đại ca.”
Cô cũng không lo lắng Tiêu Vị Phàm sẽ để mắt tới đồ mập c.h.ế.t tiệt, dù sao Tô Trúc Tâm cũng mập tới đáng thương, cho dù tới một con lợn đực cũng chưa chắc để mắt tới cô ta, chứ đứng nói là Tiêu đại ca anh dũng thần võ.
Tô Trúc Tâm còn lâu mới thèm để ý cô ta nghĩ cái gì, hôm nay vốn là tới để mượn xe bò, không ngờ lại xảy ra những chuyện này.
Cô đợi mượn được xe bò rồi mới đi Tiêu Vị Phàm lấy số đo.
Đầu đông thôn, cửa căn nhà cũ rách của Tô gia bị gõ lớn tiếng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ xụp xuống.
Tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức Hứa thị đang chuẩn bị thêu thùa trong phòng, cô thêm đầu kim, xuyên chỉ qua đầu kim rồi đặt vải xuống trả lời, “Ai vậy?”
“Lớn chuyện rồi! Lớn chuyện rồi!”
“Hứa muội tử, cô mau tới nhà thôn trưởng xem Tô Trúc Tâm đi, cô ấy gây chuyện lớn rồi!”
Hứa thị trong đầu nổ một tiếng “bùm”.