Trên cả đoạn đường đi tới nhà thôn trưởng Hứa thị lòng đều bất an, hoang mang, càng chán ghét Tô Trúc Tâm chỉ biết gây chuyện.
Vừa tới trước cửa liền nghe thấy cô đang lớn tiếng tự tin đánh cược với người khác.
Hứa thị lập tức đổ mồ hôi, vốn cho rằng cô có chút tiến bộ rồi, cam lòng an tâm ở nhà làm việc. Bây giờ thì hay rồi, để cô đi mượn cái xe bò mà náo loạn làm cho cả thôn tới xem.
Hôm nay nếu còn không dạy dỗ cô một trận đàng hoàng, sau này sẽ càng gây chuyện lớn hơn, đến lúc đó liên lụy tới cả nhà lớn nhỏ bọn họ thì cũng chẳng cần sống nữa.
Hứa thị hít một hơi, chen vào nhóm người xông vào trong.
Người vây quanh thấy người nhà mẹ Tô Trúc Tâm tới, liền né người cho bà bước vào.
“Nhìn xem, khoác lác mà mời cả tẩu tử nhà cô tới chống lưng rồi, quả thực là khốn nạn mãi quen rồi, người nhà Tô gia cũng quen thói mà chiều chuộng đứa con gái kiêu ngạo vô lễ này rồi.”
Người xung quanh cũng lên tiếng đồng ý, “Vẫn là chăm sóc cho con trai là tốt nhất, dù gì con gái lớn rồi cũng sẽ là của nhà người ta, chỉ có con trai là con trai ruột nhà mình mà thôi.”
“Nhưng tôi thấy tẩu tử nhà người ta không giống như là tới để chống lưng cho lắm, nhìn cái bộ dáng kia.”
Mắt thấy Hứa thị đã bước tới chỗ Tô Trúc Tâm.
Hứa thị thấp hơn, Tô Trúc Tâm nhìn xuống đại tẩu, không ngờ được Hứa thị đột nhiên nổi đóa, nhấc tay liền cho cô một cái bạt tai.
Âm thanh giòn giã đều ngoài sức tưởng tưởng của mọi người, hiện trường đều trở nên yên lặng, cả một sân viện không phát lên tiếng động gì.
Chu Huệ Huệ suýt chút nữa thì cười thành tiếng.
Tô Trúc Tâm ôm má, nhận được những lời mắng như xả nước liên tiếp ập tới.
“Tôi nói cô tới mượn xe bò là vì tưởng cô đã thực sự thay đổi, cam lòng ở nhà làm việc, không hoang đường như trước đây nữa.”
Hứa thị vừa nói nước mắt cũng rơi khắp mặt, khóc vô cùng thảm thiết, “Không ngờ được là tôi thả hổ về rừng.”
Bà chỉ vào mũi Tô Trúc Tâm mà mắng: “Cô chạy tới nhà thôn trưởng đánh cược với Huệ cô nương. Hành động hoang đường như vậy rốt cuộc có để ai trong mắt? Huệ cô nương tốt bụng, có thắng cũng sẽ không để cô quá mất mặt, nhưng cái tính này của cô còn không đổi, sau này gây ra họa lớn thì Tô gia phải làm sao, đại ca cô phải làm sao, cha mẹ thì phải làm sao, rốt cuộc có suy nghĩ không vậy?”
Hứa thị tức đến mức lồ|\|g n.g.ự.c phập phồng, hai con mắt đỏ ửng đều là nước mắt.
Bà thất vọng vô cùng, hôm nay nói gì cũng không thể để cô về Tô gia tiếp tục hành hạ họ nữa.
Hứa thị xe một miếng vải ném mạnh xuống đất, vải “Xoẹt” một tiếng, mọi người liền hiểu bà muốn làm gì, nhưng không có ai ngăn cản.
Bà nói: “Bây giờ tôi thay mặt ca ca cô, cha mẹ cô nói cho cô biết, Tô gia chúng tôi và Tô Trúc Tâm cô ân đoạn nghĩa tuyệt, từ nay về sau không còn liên quan gì nữa. Cho dù cô ở bên ngoài phát đạt hay là gây ra họa gì đều chẳng liên quan đến Tô gia nữa.”
Hứa thị vẻ ngoài thanh tú, thân hình gầy nhỏ, tính cách cũng rất ôn nhu, chưa từng lớn tiếng với người khác.
Hôm nay phá cái lệ này, mắng lớn tiếng về phía Tô Trúc Tâm, quả thực là đã quá tức giận rồi.
Mọi người đều nhìn sang Tô Trúc Tâm, từ lúc bị tát một cái cô vẫn luôn ôm má cúi đầu không nói lời nào.
Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người cô, Tô Trúc Tâm cuối cùng cũng có phản ứng.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng Hứa thị, bình tĩnh nói: “Muội biết tẩu tử không tin muội, cho là muội giống như trước đây, muội cũng không muốn biện giải gì nhiều.”
“Trước đây quả thực là muội làm nhiều chuyện khốn nạn, nhưng bây giờ muội đã thực sự hối hận rồi. Tẩu tử không tin muội, vậy chúng ta đánh cược đi, nếu như lần này muội làm y phục thắng Chu Huệ Huệ, thì tẩu phải để muội ở lại, không bao giờ được nói đuổi muội ra khỏi nhà nữa.”
Hứa thị nói: “Dựa vào cô?”
“Tẩu tử đừng vội kích động, tẩu nói có cược hay không thôi.”
Hứa thị bình ổn lại nhịp thở, nói: “Nếu cô thua thì sao?”
“Như tẩu hy vọng, muội tự rời khỏi nhà, không còn liên quan gì đến Tô gia nữa, sau này sống c.h.ế.t cũng không liên lụy đến Tô gia.”
Hứa thị trầm ngâm, bà đang nghĩ Tô Trúc Tâm lần này lại bịa ra điều gì để lừa bà nữa.
Những điều trước đây đã làm nói cho Hứa thị biết, cô quả thực không đáng tin.
“Khụ, khụ! Ta nói một câu.” Thôn trưởng hắng giọng một tiếng, giơ tay ra hiệu mọi người yên lặng, “Ta là thôn trưởng, ta có quyền nói vài lời, nếu mà hai người đều đồng ý, vậy ở trước mặt dân làng lấy sự chứng kiến, Tô Trúc Tâm đi hay ở kết quả sau bảy ngày nữa sẽ rõ ràng, Hứa thị thấy thế nào?”
Mọi người ánh mắt rơi lên người Hứa thị.
Hứa thị suy nghĩ, Tô Trúc Tâm từ nhỏ đã không tiếp xúc với chuyện thêu thùa may vá, trận đấu này cô không thể thắng được.
Nghĩ tới đây bà thở phào một tiếng, tức giận trong lòng cũng dần tan đi.
Bà chậm rãi gật đầu, “Cứ theo lời thôn trưởng mà làm.”
Ngẩng đầu một lần nữa, ánh mắt phức tạp nhìn Tô Trúc Tâm, “Tôi làm sao để tin cô thua rồi sẽ rời đi?”
Tô Trúc Tâm mím môi, chỉ vào thôn trưởng, “Chẳng phải có người làm chứng ở đây sao, nhiều người nghe thấy như vậy, cho dù muội muốn chối cũng chẳng chạy đi đâu được.”
Hứa thị yên tâm hơn, bà không chịu được ánh mắt vây quanh, không muốn bị mọi người vây xung quanh nhìn, nên đồng ý rồi quay người rời đi.
Tô Trúc Tâm nhìn theo bóng lưng bà hô lớn: “Tẩu tử yên tâm, muội nói được làm được.”
Ngay lúc này, Tiêu Vị Phàm bước ra, không những thay một bộ y phục khác mà còn dắt một cái xe bò tới.
“Tô Trúc Tâm.” Hắn lên tiếng, giọng nói nhàn nhạt.
Tô Trúc Tâm vội nhận lấy dây thừng buộc bò trong tay hắn, nhìn con bò đực đang nhai cỏ một cái, cô đột nhiên có chút âu sầu, dắt nổi không?
May mà bò rất ngoan, ai dắt thì liền theo người đó.
Dưới sự giúp đỡ của Lưu đại nương, cô mau chóng đo xong số đo của Tiêu Vị Phàm sau đó rời khỏi nhà thôn trưởng.
Đối với lần cá cược này, Tô Trúc Tâm thực ra có chút nắm chắc.
Kiếp trước khi ở nhà chồng chịu đủ sự hành hạ, việc phải làm nhiều nhất chính là thêu thùa may vá.
Lúc đầu tay chân vụng về, chẳng biết gì hết, dần dần cũng làm được bộ đồ ra hồn, đến cuối cùng thậm chí có thể thêu được nhiều loại hoa văn phức tạp khác nhau, kiếm được không ít tiền cho Vương gia.
Trước khi cô trọng sinh, huyện thành thịnh hành một loại hoa văn chim ngậm hoa cỏ, bán rất chạy, đẹp hơn nhiều so với hoa văn đơn giản như y phục hoa văn cỏ cuộn hoặc là không có hoa văn ở trong thôn.
Vải hè màu đen làm lót, bên trên thêu hình chim nhạn đang bay cao, đem cái đẹp của thiên nhiên dần dần bộc lộ ra ngoài.
Tô Trúc Tâm dắt xe bò về tới Tô gia.
Cô cũng không chào hỏi với Hứa thị, uống miếng nước rồi kéo xe bò ra ruộng.
Tô Trúc Tâm dùng xe bò thu một khoảng lớn lạc, kéo lạc về đổ trên sân, thời gian còn lại thì đi mua vải.
Mua vải phải vào thành, Tô Trúc Tâm không hề quên trên huyện thành còn có cái vị huyện lão gia.
Thể hình này của cô rất dễ bị người khác nhớ tới, chỉ có thể cẩn thận một chút.
Tới cổng thôn, đưa cho lão hán hai văn tiền ngồi xe lừa lên thành, trên xe còn có những người khác, đại thẩm trong tay nắm con gà, trong giỏ trúc còn có nữa, mùi vị thực sự rất nồng nặc.