Tô Trúc Tâm cố nhẫn nhịn mùi buồn nôn tới huyện thành, xe lừa thả họ xuống rồi tới một bên khác đợi.
Lão hán kéo xe lừa sẽ ở đây đợi khoảng nửa canh giờ, chỉ cần đúng giờ quay lại thì có thể ngồi xe lừa quay về.
Tô Trúc Tâm cũng không dám chậm chễ, xuống xe liền đi thẳng tới tiệm vải.
“Chuyên bán vải hè, vải tốt người trong thành đều thích mặc.” Tô Trúc Tâm đọc chữ viết trên tấm biển, lại cẩn thận sờ vải mới hài lòng gật đầu.
Miếng vải này không tệ, dài hai mươi lăm mét, có thể làm một bộ y phục của người trưởng thành rồi, trong ván cược cô chỉ cần làm một bộ thân trên của y phục, phần vải còn lại còn thể làm một bộ y phục cho cháu trai.
Tô Trúc Tâm lần này không chỉ muốn mua vải cho ván cược mà còn muốn làm y phục mới cho hai đứa trẻ trong nhà.
Nhất là Tô Tiểu Ngọc hôm qua đã trải qua một trận hoảng sợ, y phục trên người đã bị kéo xước không ít, làm cho con bé vốn đã ít y phục nay lại còn ít thêm một bộ.
Tô Trúc Tâm quả thực áy náy nên lúc chọn vải cũng rất dụng tâm.
Tay của cô sờ lên một tấm vải mát mát trơn tru.
Sự mát lạnh nhẹ nhàng nhanh chóng làm cho cái nóng nhạt của thời tiết mùa hè thoải mái hơn rất nhiều.
Kết quả vừa nhìn giá, một trăm văn tiền một sấp vải... quá đắt.
Nhưng Tô Tiểu Ngọc thường đi làm việc cho người trong thôn, nếu mặc lên người loại vải này nhất định là rất thoải mái.
Tô Trúc Tâm sờ túi, trên người cô chỉ có năm trăm văn tiền, đây là tất cả tài sản của cô.
Nghĩ tới những năm qua có lỗi với cháu trai cháu gái, Tô Trúc Tâm cắn răng, “Ông chủ, gói cái này lại cho tôi...”
“Ông chủ, sấp vải này ta lấy.” Một giọng nữ xen vào cắt ngang lời của Tô Trúc Tâm.
Cô nhìn sang, chủ nhân của giọng nói bước tới trước mặt, một khuôn mặt xinh đẹp từ trên cao nhìn xuống Tô Trúc Tâm.
Gương mặt vênh váo cùng với thần sắc kiêu ngạo của cô ta có cảm giác dư thừa như là “c ởi quần đánh dắm” vậy, tự nhiên kéo thấp gương mặt với dung mạo tinh tế đó của cô.
“Aiyo, Yên phu nhân, người tới rồi!”
Chủ tiệm vừa thấy nữ tử liền lập tức lên trước nghênh đón, khen ngợi không ngừng miệng.
“Không biết Yên phu nhân đại giá quang lâm, không nghênh đón từ xa, chậm trễ đón khách quý, vẫn mong phu nhân không trách phạt, tiểu nhân lập tức đi lấy vải mà phu nhân nhìn trúng tới.”
“Chưởng quầy, vải là tôi nhìn trúng trước, cũng là tôi nói lấy trước, sao ông có thể để người khác chen hàng như vậy chứ?”
Tô Trúc Tâm quyết định bỏ số tiền lớn ra mua vải, không ngờ vừa ra tay đã bị người khác hớt tay, cô chau mày bất mãn nhìn chưởng quầy.
“Ông làm ăn buôn bán như vậy sao?”
Chưởng quầy nhíu mày, nhìn một lượt Tô Trúc Tâm từ trên xuống dưới.
Đồ mập nghèo rớt hiểu cái gì chứ.
Ông trợn trắng mắt, lạnh nhạt nói: “Dựa vào cái bộ dáng nghèn nàn này của cô mua được vải gì cơ chứ? Còn muốn mua vải tơ tằm mà tiệm ta mới lấy, nằm mơ giữa ban ngày.”
Mắt thấy Yên phu nhân đã có chút phiền phức, ông không kiên nhẫn mà xua tay, “Quỷ nghèo, từ đâu tới thì lượn về chỗ đó, đừng chọc vào khách quý của nhà nha, giữa ban ngày gặp quỷ đúng là bẩn mắt.”
Nghe thấy những lời nhục mạ của chưởng quầy, một nữ tử như Yên phu nhân cũng nhìn cô thêm vài cái, nhìn rồi nhìn rồi đột nhiên bật cười thành tiếng.
“Cô mà cũng xứng giành đồ với ta, cũng chẳng soi giương nhìn xem cái mặt của cô có chỗ nào để nhìn cơ chứ. Vải tốt như tơ tằm thì nên mặc trên người ta mới đúng.”
Cô nói xong, chưởng quầy cũng đã lấy sấp vải phát sáng đó đưa tới cho cô khoác lên người.
Tô Trúc Tâm cả mặt trầm xuống, lần trước cô tới huyện thành đã rất gây chú ý rồi, lần này không thể xảy ra xung đột với người khác nữa. Nghe thấy người trước mặt thân phận không hề thấp, không thể bởi vì một sấp vải mà dẫn tới sự chú ý của những người này.
Thế nên cô thở ra một hơi rồi nắm chắc túi bước ra ngoài.
Yên phu nhân thấy cô không thèm chú ý tới mình, nhịn không được, “Đứng lại, đồ tiện dân, cô nói chuyện với ta như vậy sao? Cô có biết ta là ai không?”
Tô Trúc Tâm bất lực, cô đã nhường vải rồi mà sao người này còn không buông tha vậy, thực sự nhịn không được mà!
Cô dừng bước, quay đầu hỏi cô ta: “Cô là ai?”
“Đây là Yên phu nhân, phu nhân của huyện lão gia nổi danh của huyện chúng ta! Tiện dân cô thấy Yên phu nhân còn không quỳ xuống.”
“Yên phu nhân.” Tô Trúc Tâm miệng nhả ra từng chữ, theo cô được biết thê tử của huyện quan đã c.h.ế.t sớm rồi, hậu viện của ông ta chỉ còn lại các phòng thiếp thất, vị Yên phu nhân này chính là một trong số đó.
Kiếp trước cô ở Vương gia có từng nghe tới chuyện này.
Huyện quan từng nạp mấy phòng thái thái, trong hậu viện kiểu người gì cũng có, trong đó vị Yên phu nhân này dung mạo mỹ miều tuyệt sắc, được sủng ái nhất.
Nghe nói trước đây tỷ muội tốt nhà cô ta câu dẫn huyện quan rồi được nâng làm thiếp thất, trong lúc tức giận, cô ta cầm d.a.o đ.â.m tỷ muội tốt của mình hai nhát.
Huyện quan vô cùng tức giận, không ngờ được tiểu nương yêu kiểu mình vừa nạp qua cửa cứ vậy mà bị giết, dưới sự tức giận mà nhốt Yên phu nhân vào nhà lao.
Huyện quan thời gian đó lại tìm được một nữ tử chốn nhan hoa*, dung mạo của nữ tử đó tuyệt mỹ có thể sánh được với Yên phu nhân, mê hoặc làm cho huyện quan suýt chút nữa thì quên đi Yên phu nhân còn trong nhà lao.
(*) nhan hoa: kiểu chốn lầu xanh
Sau đó không biết Yên phu nhân giở thủ đoạn gì mà được quay về, việc sau đó thì Tô Trúc Tâm không biết nữa.
Tô Trúc Tâm biết rõ, nếu đã vậy thì cô đã có cách.
Cô cười nhẹ một cái.
Bộ dáng không sợ hãi làm người khác phát cuồng, Yên phu nhân hét lên một tiếng, “Tiểu tiện nhân, biết ta là ai còn không quỳ xuống, cô muốn tạo phản sao?”
Tô Trúc Tâm thành thật hành lễ với cô ta, giả vờ ngoan ngoãn, “Dân nữ bái kiến phu nhân, khi nãy không biết là phu nhân đại giá, còn cho là tiên nữ nào đó, nhất thời nhìn tới sững người, vẫn mong phu nhân tha thứ.”
Yên phu nhân nhấc cằm gật đầu, ánh mắt hung hăng cũng thu dần lại, “Cái miệng này cũng biết ăn nói phết.”
Tô Trúc Tâm cười một tiếng, “Dân nữ nói đều là sự thật, phu nhân người mỹ mạo như tiên, tơ tằm sáng lạng như vậy chỉ hợp mặc lên người của người. Theo dân nữ, người chính là nên uống quỳnh chi ngọc lộ, mặc tơ vàng vân cẩm mới đúng.”
“Aiyo, cái miệng này của cô nói còn hay hơn cả hát, ta làm gì tốt như cô nói chứ.”
Yên phu nhân ôm má, nét cười làm sao cũng không thể giấu đi được.