Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà

Chương 11

Tô Trúc Tâm mím môi cười nhạt, chậm chậm tới gần Yên phu nhân, nói: “Khi nãy không nhận ra người là lỗi của dân nữ, bây giờ nhận ra rồi, có chuyện này dân nữ muốn nói cho phu nhân.”

“Nhưng chuyện này chưa biết thực hư, nếu như mạo phạm phu nhân, dân nữ không biết nên đáng tội gì, cho nên dân nữ không biết có nên nói hay không.” Cô khó xử nhìn Yên phu nhân một cái.

Yên phu nhân nhướng mày, nha đầu mập này có thể nói ra được gì chứ.

Cô sờ móng tay mà mình yêu thích, nói: “Có gì mà không dám nói, cô biết gì thì cứ việc nói ra là được.”

Tô Trúc Tâm đợi chính là câu nói này, “Chuyện này liên quan tới phu nhân, người khác vẫn là không nên nghe thì hơn.”

Yên phu nhân nghe hiểu ý của cô, liếc chưởng quầy một cái, nhấc cằm.

Chưởng quầy sững người, lập tức lui ra ngay khi Yên phu nhân chau mày muốn mắng người. Bóng lưng cũng mang theo sự khó hiểu, khi nãy không phải còn chán ghét đồ mập đó hay sao, giờ lại chuyển mặt nhanh như vậy.

Yên phu nhân tâm tư quả nhiên khó đoán, ông vẫn nên cẩn thận ứng phó mới được.

“Cô mau nói xem rốt cuộc là chuyện gì?”

Tô Trúc Tâm không ngờ được Yên phu nhân lại đơn thuần như vậy, còn cho rằng sẽ bị cô ta làm khó một lúc mới đạt được mục đích.

Cô hắng giọng nói: “Phu nhân, chuyện dân nữ muốn nói có liên quan tới bằng hữu tốt của người.”

Yên phu nhân có chút khó hiểu, Tô Trúc Tâm nói tiếp: “Phu nhân có phải có một tỷ muội rất thân thiết, thường ngày không hề dời bóng với nhau, vừa rảnh rồi liền mời tới phủ để tụ gặp.”

“Cô nói là Phù Cừ?” Yên phu nhân gật đầu, “Quả thực là như vậy, lúc lão gia không tới tìm ta, ta nhàm chán liền gọi Phù Cừ tới bầu bạn.”

“Hai chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình như tỷ muội. Sao vậy? Cô muốn nói gì?”

Ánh mắt Yên phu nhân đột nhiên trở nên sắc bén, một nha đầu nghèo nàn sao lại biết chuyện này.

Tô Trúc Tâm không hề hoang mang nói: “Phu nhân chưa từng hoài nghi cô ta có tâm tư gì sao? Dù sao người cũng là phu nhân trong viện của huyện lão gia, ăn ngon mặc ấm, sống trong căn viện lớn thoải mái rộng rãi. Nhưng cô ta thì vẫn là một nữ nhân bán đậu phụ một mình nuôi cả nhà, trượng phu đã mất cũng chẳng còn con trai.”

Yên phu nhân chau mày, ngắt lời Tô Trúc Tâm, “Được rồi, cô đừng nói nữa. Tiện dân quả nhiên chỉ là tiện dân, miệng không nhả được thứ gì ra hồn.”

Cô nhìn Tô Trúc Tâm bằng ánh mắt ghét bỏ, tâm trạng rất không tốt mà rũ bỏ tấm vải tơ tằm khoác trên người.

“Yên phu nhân tin tưởng người bên cạnh như vậy, không biết người bên cạnh lại coi người thành miếng thịt ngon, lúc nào cũng có thể đặt người lên thớt để thái, làm cho người mất hết tất cả.”

“Đủ rồi!” Yên phu nhân đẩy Tô Trúc Tâm ra, “Ta cho cô một cơ hội nữa để cút ra ngoài, không được xuất hiện trước mặt ta nữa.”

Tô Trúc Tâm thân thể nặng nề to lớn nên không bị đẩy ra, nhưng móng tay của Yên phu nhân quá dài, khi nãy đẩy qua đẩy lại đã lướt qua cổ cô làm rách một vệt m.á.u nhỏ.

Trên cổ có một chút đau đớn, Tô Trúc Tâm đưa tay lên sờ, hai giọt m.á.u dính trên đầu ngón tay, ánh mắt cô trầm xuống, từng bước áp bức Yên phu nhân.

“Phu nhân, người càng im lặng thì càng ung dung, đối phương trong lúc người không cảnh giác mà nhảy bật ra cắn người một miếng.”

Yên phu nhân sắc mặt trắng bạch, mím chặt môi.

Tô Trúc Tâm lại nói: “Dân nữ với phu nhân chưa từng gặp mặt, là người lạ chưa từng quen, không có lý do để gạt người.”

“Aaaaa! Cô câm miệng, tiện nhân, tiện nhân, ta sẽ nát miệng cô.” Miệng thì nói lời không buông tha người khác, cơ thể lại lùi ra sau hai bước, có chút đứng không vững.

Cô dựa lưng vào ghê, tay nắm chặt thành ghế, móng tay tinh tế xinh đẹp bị nứt ra một đường.

“Sự thật mất lòng, dân nữ chỉ có thể nói như vậy, chuyện còn lại tin là phu nhân sẽ tự mình điều tra, dân nữ cáo từ.”

Trước khi Yên phu nhân phản ứng lại mà lấy cô trút giận, Tô Trúc Tâm rời khỏi tiệm vải trước một bước.

Yên phu nhân nhất định chẳng còn tâm tư đi mua vải, một chút nữa cô lại vòng về mua tấm vải tơ tằm đó, không cần thiết ở lại đó chịu ngược.

...

Sạp hàng bên đường tiếng rao hàng vang lên không ngừng, cả con đường rộng lớn đều đã bị chiếm hết, đi trên đường còn phải né người mà đi, để tránh đụng phải tấm ván lớn của các tiệm bán rau.

Cô khó lắm mới ra ngoài một chuyến, hít thở bầu không khí phức tạp, thầm cảm thán đã lâu rồi không được tự do như vậy nên muốn đi dạo thêm một lúc.

Ở phía trước có một lão gia gia cầm một cây gậy bên trên bán những xiên kẹo hồ lô, cái gậy rất cao, vừa nhìn là có thể thấy được.

Tô Trúc Tâm cười, mau chóng chạy tới mua hai xiên.

Từ khi gả đi làm vợ người ta cô chưa được ăn những thứ mới mẻ này, trước đây cô không biết xuống đồng làm việc, vừa có tiền là liền thêm thắt vào cho Vương gia.

Nuôi thành cái thói quen này rồi, sau này mỗi lần có tiền đều giao cho mẹ chồng, đến cuối cùng đến cả một đứa con trai cũng chẳng có, như hôm nay trên người số tiền này cũng là của hồi môn còn sót lại.

Kẹo hồ lô đỏ au bắt mắt, cắn một miếng, mùi vị ngọt ngào lan tỏa trong khoang miệng, vị ngọt của đường lẫn với một chút vị chua nhẹ của sơn tra, chua chua ngọt ngọt, ngon vô cùng.

Cô ở bên này hưởng thụ, còn không biết Yên phu nhân ở bên kia sắc mặt đã khó coi như thế nào.

Trong tiệm vải, sau khi Tô Trúc Tâm rời đi.

Yên phu nhân ngây ngốc đứng sững một hồi, mặt cô trắng bệch, không nói lời nào.

Chưởng quầy lén nhìn cô một cái, thực sự nhịn không được mà gọi tiểu tư* ở trong quán tới.

(*) tiểu tư: người làm, người hầu

Gõ lên đầu một cái, “Nhìn gì mà nhìn, còn không mau đi hỏi xem phu nhân bị làm sao?”

Tiểu tư khó xử mà vò đầu, không tình nguyện mà bước tới, miệng còn lẩm bẩm, “Tự mình chả dám đi liền kêu tôi đi, tâm tình của vị quan phu nhân đó không tốt liền đẩy tôi ra chịu tội.”

Sau lưng hắn truyền tới giọng của chưởng quầy, “Ngươi chậm chạp cái gì đó? Còn không mau cái chân lên.”

Tiểu tư chậm rãi bước tới trước mặt Yên phu nhân, vừa định lên tiếng, Yên phu nhân lại giống như vừa mới thức tỉnh đẩy một phát tiểu tư một cái rồi vội vã bước ra ngoài.

Tiểu tư quay đầu nhìn chưởng quầy, chưởng quầy mở miệng, hai người đối mắt nhìn nhau.

Yên phu nhân vừa bước ra cửa thì đụng phải nha hoàn thân cận của cô, thấy thần sắc của phu nhân nhà mình, cô liền biết khi nãy chắc là đã có chuyện gì đó xảy ra, “Phu nhân?”

Yên phu nhân cắn răng, “Chỗ nào có bán dao?”

“Dao... dao?” Nha hoàn bị dọa giật mình, nhìn bộ dạng u ám của phu nhân nói: “Phu nhân muốn d.a.o làm gì?”

“Đưa ta đi mua.” Cô nhìn nha hoàn, hung hăng ra hiệu nha hoàn đừng hỏi nhiều như vậy.

Nha hoàn chỉ phu xe đi về phía tây thành, run rẩy đỡ Yên phu nhân lên xe ngựa, cả đường đều rụt rè.

...

Trên đường huyện thành.

Tô Trúc Tâm mua một đóng đồ tốt, đồ ngon, cuối cùng không quên đi mua tấm vải tơ tằm nữa, cô đoán quả nhiên không sai, Yên phu nhân không có tâm trạng mua vải, giá cả của sấp vải cao cũng chẳng có người mua, cuối cùng cũng bị cô thu về.

Một chuyến này về, hà bao* của cô cũng trống trơn rồi.

(*) hà bao: túi tiền

Trên đường về cô một bên ăn kẹo đường một bên suy nghĩ làm sao để kiếm tiền.

Cô có tay nghề thêu thùa may vá, còn có những hình dạng mới mẻ, có thể làm thêu thùa kiếm tiền.

Bình Luận (0)
Comment