Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà

Chương 12

Có điều trước mắt còn có chuyện chưa giải quyết xong, Tô Trúc Tâm chỉ đành bỏ xuống trước, chuyên tâm vào trận đấu bảy ngày sau đã.

Ba ngày này, cô ở trong phòng đóng cửa luyện tập.

Cô dặn Tô Tiểu Ngọc không để người khác làm phiền, nhanh chóng làm cho xong một bộ thân trên của y phục.

Có điều không phải là của Tiêu Vị Phàm, mà là của Tô Tiểu Ngọc...

Tô Trúc Tâm cầm đồ thân trên đã thêu xong ngắm nghía, hài lòng gật đầu. Tự khen mình hai câu: tay nghề còn chưa tụt lùi, cầm đi cho Tiểu Ngọc thử xem.

Vừa ra khỏi cửa thì đụng phải Tô Tiểu Ngọc, cô vui vẻ kéo người vào phòng.

Tô Tiểu Ngọc có chút rụt rè tay nắm vào trước người, nói: “Cô cô ăn cơm trưa.”

“Không vội, cháu nhìn cái này xem.” Cô trải y phục lên giường.

Trên ga giưởng trải một bộ thân trên trắng bạch quang, mặt vải sáng bóng trơn tru, trắng sáng vô cùng bắt mắt người, bộ dáng đơn giản có chút khác so với y phục thường ngày mặc, bước tới gần nhìn, bên trên còn có thêu một ít hoa văn chìm.

“Y phục thật đẹp, cô cô mua ở đâu vậy, thêu công thật đẹp.” Tô Tiểu Ngọc kinh ngạc hô lên, giơ tay sờ lên mặt vải, thích thú vô cùng.

Tô Trúc Tâm nói: “Nếu cháu thích thì cầm lấy mà mặc, có bộ y phục này rồi sau này ra ngoài sẽ thoải mái hơn.”

Tô Tiểu Ngọc nghe xong mà sững người, cô không dám tin vào tai của mình, có chút lắp bắp hỏi, “Cô cô nói gì cơ?” Y phục đẹp như vậy mà cho cô.

Nhìn bộ dạng của con bé, Tô Trúc Tâm đau lòng, trước đây không tốt với chúng cho nên giờ làm cho con bé không dám tin như vậy.

Cô duỗi tay kéo Tô Tiểu Ngọc, nói: "Y phục này cô cô đặc biệt mua vải làm cho cháu, trước đây là cô cô sai, cô đã làm rất nhiều chuyện sai. Bây giờ cô cô hối cải muốn sống tốt, cho nên tâm ý này cháu nhận lấy, đừng để cô buồn."

Tô Tiểu Ngọc vẫn chưa phản ứng lại, không biết nên nói gì, mắt chuyển từ y phục sang mắt Tô Trúc Tâm.

Lần này, hình như thấy được thứ gì đó khác biệt.

Không có lý do gì, Tô Tiểu Ngọc tin lời cô nói.

Chỉ là quà quá quý, cô không chịu nhận, "Không được."

"Cháu không nhận là không tha thứ cho cô." Tay Tô Trúc Tâm đưa qua buông xuống, sắc mặt có chút buồn, cô nói: "Cô cô biết mình đáng ghét, nhưng cô thề những thói xấu đều đã sửa, sau này mẹ cháu bảo cô làm gì cô sẽ làm gì, tuyệt đối không lười biếng."

Tô Tiểu Ngọc có ánh mắt bối rối lấp lánh, "Cô cô."

Tô Trúc Tâm nhân cơ hội nhét y phục vào lòng cô, kéo cổ tay cô vội vàng bước ra khỏi cửa phòng, chân đá cửa đóng lại.

Cô cười tươi nói: "Không phải nói ăn cơm sao? Chúng ta mau đi thôi."

"Cô cô." Tô Tiểu Ngọc nhìn y phục trong lòng bối rối gọi cô.

Sau khi ăn xong cơm, Tô Trúc Tâm rửa xong bát đĩa liền chui vào phòng.

Về đêm, trong tiểu viện Tô gia tiếng ve sầu kêu vang.

Tô Tiểu Ngọc vuốt y phục Tô Trúc Tâm tặng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng mẹ.

Hứa thị đang thêu dưới ánh đèn mờ tối, nghe thấy tiếng con gái mình liền bảo người vào.

Tô Tiểu Ngọc vào cửa thấy mẹ vẫn tập trung vào việc trong tay không hề ngẩng đầu nhìn một cái.

Có chút do dự.

Một lát sau, Hứa thị hỏi: "Sao không ở trong phòng thêu thùa." Nhai đứt sợi chỉ hoàn thành công việc cuối cùng, trên tay bà đầy những vết thương lớn nhỏ.

Có thể thấy vết thương tích lũy nhiều năm có sâu có nhạt đều có, khiến cho làn da trắng không thể thấy được sự mịn màng ban đầu.

Tô Tiểu Ngọc chuyển mắt từ tay mẹ, lấy thứ trong người đưa đến trước mắt Hứa thị.

"Ồ, đồ tốt này!" Mắt Hứa thị sáng lên, bà từ nhỏ đã thêu thùa, một mắt có thể nhìn ra tốt xấu của vải này.

"Con tìm đâu ra vậy?" Bà đứng dậy đặt thêu thùa trong tay xuống dưới ghế, từng tấc mắt xem qua chiếc áo tơ tằm này.

"Thêu tinh xảo, không phải thợ thêu mười năm tuyệt đối không thể làm ra." Bà xòe áo ra, mở rộng hoàn toàn trong không khí, "Kiểu dáng cũng rất mới lạ, so với kiểu thông thường trông đẹp hơn nhiều."

Tô Tiểu Ngọc đợi bà xem đủ mới lo lắng nói: "Đây là cô cô cho con."

Tay Hứa thị cầm quần áo cứng đờ.

Lông mày bà nhíu lại, nhìn lại chiếc quần áo này liền biến thành khoai lang nóng bỏng.

Phản ứng đầu tiên là: Tô Trúc Tâm lại gây họa rồi!

Tô Tiểu Ngọc đoán được mẹ nghĩ gì vội lên tiếng: "Không phải trộm."

Tô Tiểu Ngọc giải thích nói: "Cô cô đến huyện thành mua vải làm y phục cho Tiêu công tử, liền mua cho con một tấm nữa, sau đó dùng ba ngày làm ra chiếc áo này."

"Đây là cô cô con làm sao?"

Hứa thị đầy mặt không tin, nếu cô có kỹ năng này thì sao có thể bị nói là chẳng có gì tốt.

Hứa thị không tin, lắc đầu nói: "Không thể nào."

"Cô cô nói là mình thêu thì thật sự là cô cô thêu sao?" Hứa thị vứt quần áo trong tay đi, quay lại ghế, thái độ kiên quyết, "Một chữ của người này nói cũng không thể tin. Tiểu Ngọc đi trả lại đồ cho cô ta, sau này cũng không được nhận đồ của cô ta nữa."

Tô Tiểu Ngọc càng bối rối hơn, kéo tay Hứa thị: "Mẹ, hôm nay con thấy cô cô làm y phục, cô cô làm trông rất thành thạo, một chút cũng không như người mới, có lẽ đây thật sự là cô cô làm."

Thấy mẹ không quan tâm mình, Tô Tiểu Ngọc nhắc đến gần đây, "Mẹ xem lạc đầy trong sân kia, đều là cô cô đi lấy về. Con thấy cô cô lần này quyết tâm hối cải rồi, mẹ có thể đừng nói cô như vậy, cho cô cô một cơ hội nữa chứ."

Hứa thị nghĩ đến lạc trong sân, từng hạt phơi ngoài kia, trông rất vui mắt.

Mỗi ngày cũng đều có thể thấy Tô Trúc Tâm dậy sớm đi cuốc đất, trưa về ăn cơm xong thì ở trong phòng, chiều thì không ra ngoài nữa.

Có phải chiều cô ta đang thêu thùa không?

Hứa thị im lặng, lời nói của con gái không ngừng truyền đến bên tai.

Cô dừng rất lâu, lâu đến khi Tô Tiểu Ngọc nói đến khô miệng mới lên tiếng: "Khi nào Tô Trúc Tâm thắng cuộc tỷ thí, khi đó mẹ sẽ thực hiện lời hứa nhận cô ta. Y phục này là cô ấy cho con thì con giữ lấy đi không cần hỏi mẹ nữa."

Tô Tiểu Ngọc: "Ồ."

"Mẹ, con về phòng trước."

Hứa thị ừm một tiếng, Tô Tiểu Ngọc ôm y phục đi ra ngoài, cửa gỗ kêu cọt kẹt đóng lại, cô cười thầm, thái độ của mẹ đối với cô cô không cứng như trước nữa, đây là chuyện tốt.

Cô vui vẻ ôm y phục rời khỏi sân.

Ở bên này, trong phòng Tô Trúc Tâm truyền ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt. Nghe như có con chuột trong phòng đang gặm gỗ.

Tô Trúc Tâm đặt vải đã cắt chỉnh lên khuôn chế, vải trên bàn là vải mùa hè, chất vải mùa hè hơi cứng, độ chống mòn tốt độ thoải mái thấp, vốn không thích hợp để làm y phục mặc.

Chỉ có điều Tô Trúc Tâm có suy nghĩ khác...

Mặt trời mọc rồi lặn, mây bay gió xoay, rất nhanh bảy ngày qua đi.

Ở phía đông thành, nhà thôn trưởng náo nhiệt vô cùng, trước cửa người qua người lại nối tiếp không dứt, người trong thôn dậy sớm chạy đến chỉ là vì cuộc đánh cược giữa Tô Trúc Tâm và Chu Huệ Huệ, họ chờ xem náo nhiệt.

Thôn trưởng đau đầu vẫy tay ép xuống sự hăng hái của người dân trong thôn, lớn tiếng nói: "Tĩnh tâm một chút, cuộc tỷ thí chưa bắt đầu, tất cả người dân trong thôn đều tìm chỗ ngồi xuống, đừng chen qua chen lại!"

"Người bế trẻ cẩn thận một chút, eiii, Ngũ đại nương đừng leo cây, ngay chỗ này cũng có thể thấy được."

Tình cảnh nhất thời hỗn loạn.

Tô Trúc Tâm bước vào thấy chính là cảnh tượng như vậy, cô thậm chí chưa đi được đến sân trong đã bị các đại thúc đại thẩm ở cửa chặn lại.

"Các vị, xin hãy nhường một chút." Trán Tô Trúc Tâm rơi xuống những giọt mồ hôi lớn, chen đến cô hơi thở không được.

Thật là nên giảm cân rồi…

Bình Luận (0)
Comment