Nếu Cậu Còn Ở Đây

Chương 10

Kỳ Trầm thì bước thẳng đến trước mặt Thẩm Dực, dúi điện thoại vào tay cậu ta, vẻ mặt tràn đầy đắc ý:

“Lớp trưởng à, nhờ cậu chụp giúp tôi với vợ tôi một tấm.”

Thẩm Dực mặt lạnh như tiền, nhận lấy.

Kỳ Trầm đưa điện thoại cho tôi xem:

“Được chưa?”

Tôi liếc qua:

“Bình thường thôi.”

Kỳ Trầm mặt dày gật gù:

“Vậy thì làm phiền lớp trưởng thêm lần nữa nha, vợ tôi chưa hài lòng kìa.”

Thẩm Dực cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quát:

“Kỳ Trầm, cậu nghĩ mình là cái thá gì?”

Kỳ Trầm bá đạo choàng vai tôi, cười rạng rỡ:

“Tôi á? Là chồng của Lâm Nguyệt Dã đấy~”

Sắc mặt Thẩm Dực xanh mét, nghiến răng nhìn cậu ấy:

“Cậu chỉ là một thằng học thể thao rác rưởi, cũng xứng với Tiểu Dã sao?”

“Còn mơ mộng huy chương Olympic, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

Tôi bước lên trước một bước, lạnh lùng nhìn Thẩm Dực:

“Kỳ Trầm vừa rồi thi thử xếp hạng 25 toàn tỉnh. Còn kết quả thi đấu gần đây thì sao? Hạng 2 toàn tỉnh, hạng 5 toàn quốc.”

“Cậu là người học dở thật sự, dựa vào đâu mà khinh thường người khác?”

Tôi kéo tay áo Kỳ Trầm, cùng cậu ấy sóng vai rời đi:

“Gửi ảnh cho em nhé, em muốn để làm hình nền điện thoại.”

“Đợi đã, phải chỉnh da mịn một chút.”

“Anh là đàn ông con trai mà còn trắng hơn em nữa là sao?”

“Do anh ngâm nước hồ bơi với thuốc tẩy đấy.”

15

Tan học, trên đường về nhà, Thẩm Dực chặn tôi lại.

Tôi bực mình:

“Muốn gì nữa?”

Cậu ta giải thích:

“Không phải em định thi Bắc Vũ à? Về nhà, anh dạy em học văn hóa.”

“Không cần.”

Trước kia, mỗi lần cậu ta dạy tôi học đều là cực hình.

Chỉ cần tôi không hiểu, cậu ta sẽ tỏ thái độ cực kỳ thiếu kiên nhẫn.

Đối với cậu ta, dạy tôi giống như bị tra tấn.

Thẩm Dực cúi đầu, giọng hiếm khi nhẹ nhàng:

“Chuyện tiết mục ở lễ hội, là anh sai. Anh xin lỗi.”

“Đừng giận nữa có được không?”

Tôi cười nhạt:

“Thẩm Dực, em chưa bao giờ giận anh. Việc học của em không cần anh lo. Nếu rảnh rỗi thì đi bàn luận thơ ca triết lý với Hứa Tinh ấy.”

“Tiểu Dã, anh không thích Hứa Tinh.”

Cậu ta vội vàng phủ nhận, còn hứa hẹn:

“Nguyện vọng đại học, anh sẽ chọn Bắc Kinh. Sau khi tốt nghiệp, chúng ta sẽ ở bên nhau, anh hứa đấy.”

Tôi nhíu mày, thẳng thừng vạch trần lời nói dối:

“Nhưng anh và Hứa Tinh chẳng phải mới vừa nộp hồ sơ vào trường top ở nước ngoài sao?”

“Tiểu Dã, anh chỉ thử thôi, anh không định đi thật…”

Tôi chỉ thấy nực cười.

Kiếp trước, cậu ta cũng nói sẽ cùng tôi vào Bắc Kinh.

Cho đến ngày tôi thi năng khiếu, Hứa Tinh mới lạnh lùng nói:

“Thẩm Dực hỏi tôi muốn học ở đâu, tôi nói muốn đi du học, thế là anh ấy đăng ký cùng trường với tôi. À, anh ấy không nói cho cậu biết à?”

Cô ta giữ bộ dạng cao ngạo, giọng ghét bỏ:

“Lâm Nguyệt Dã, cậu còn định bám theo anh ấy đến bao giờ nữa?”

“Trên đời này, chỉ có tôi xứng với Thẩm Dực, và cũng chỉ có anh ấy xứng với tôi.”

Vì bị cô ta kích động, tôi đã không đỗ được trường mơ ước.

Khi đối mặt với câu hỏi chất vấn của tôi, Thẩm Dực chỉ hời hợt đáp:

“Học ở nước ngoài có nhiều lợi thế hơn.”

Còn khẳng định không thích Hứa Tinh.

Cậu ta công khai xác nhận quan hệ yêu đương với tôi, cho tôi danh phận.

Còn nói chỉ cần tôi đợi, sau khi tốt nghiệp sẽ cưới tôi.

Tôi tin cậu ta.

Đến khi tốt nghiệp, cậu ta lại nói muốn tập trung vào sự nghiệp trước.

Cậu ta cùng Hứa Tinh khởi nghiệp, đúng lúc ngành đang bùng nổ, hai người phất lên như diều gặp gió.

Còn tôi, chỉ lặng lẽ tiếp tục nhảy trong đoàn múa.

Thầy cô luôn bảo tôi có tố chất tốt, nhưng các động tác đều thiếu cảm xúc.

Thẩm Dực và Hứa Tinh trở thành “kim đồng ngọc nữ” trong mắt truyền thông – môn đăng hộ đối.

Còn lời hứa hôn của cậu ta, chỉ bị trì hoãn… hết lần này đến lần khác.

16

Tôi liếc nhìn tờ lịch treo tường — kỳ thi đại học đang cận kề.

Bình Luận (0)
Comment