Nếu Cậu Còn Ở Đây

Chương 9

Kiếp trước, lúc tôi bị trầm cảm nặng, Kỳ Trầm thường ôm tôi và hát bên tai.

Giọng cậu ấy thật sự rất ấm áp và hay đến mức khiến tôi cảm thấy bình yên.

Sau khi chân tôi hồi phục, chính cậu ấy là người cổ vũ tôi quay lại với sân khấu.

Tôi nhảy múa, còn cậu ấy ngồi bên cạnh đánh đàn piano cho tôi.

Tôi lập tức lôi điện thoại ra gọi:

“Kỳ Trầm, lớp mình cần cậu đánh đàn và hát cho tiết mục!”

Cậu ấy trả lời không chút do dự:

“Tôi không biết làm mấy trò đó!”

Tôi tung chiêu sát thủ:

“Chồng ơi, chồng ơi, chồng ơiiii~!”

“Im ngay!”

“…Ờ mà khoan, chồng tới ngay đây!”

Tôi bật cười không kiềm được.

Đúng là phản xạ có điều kiện kiểu Pavlov rồi.

Dù bất đắc dĩ, Kỳ Trầm vẫn lao đến rất nhanh.

Khi Thẩm Dực và Hứa Tinh biết tin, cả hai đều không tin nổi.

“Sao có thể để Kỳ Trầm thay anh biểu diễn được chứ?”

Thẩm Dực cười khẩy:

“Thằng học thể thao mà đòi chơi đàn? Buồn cười.”

Trong mắt cậu ta, dân thể thao hay nghệ thuật đều là… “đám học kém đi đường vòng”.

Nhưng mấy lời mỉa mai ấy chẳng ảnh hưởng gì đến nhiệt huyết của tụi tôi.

Đêm diễn bắt đầu.

Ánh đèn sáng lên.

Tôi dẫn đầu các bạn nữ bước ra sân khấu.

Tiếng đàn piano nhẹ nhàng vang lên, hòa quyện cùng giọng hát trầm ấm của cậu ấy lan tỏa trong hội trường.

Cả khán phòng như lặng đi vì kinh ngạc… rồi nổ tung trong tiếng vỗ tay như sấm.

“Trời ơi tuyệt quá! Con gái lớp 1 đúng là đẹp ná thở!”

“Vocal! Kỳ quý phi, còn gì nữa mà anh chưa giấu tụi em thế?”

“Tổ thể dục ơi, đừng đi bơi nữa, debut luôn đi cho rồi!”

Kết thúc phần biểu diễn, Kỳ Trầm bước lại gần tôi, có chút tự đắc:

“Sao rồi? Không làm cậu mất mặt đấy chứ?”

Tôi nhìn cậu ấy, mắt long lanh tim bay phấp phới:

“Chồng ơi anh siêu cấp đỉnh luôn á!”

Cậu ấy ngẩng đầu tự hào:

“Chứ còn gì nữa.”

13

Tiết mục của tụi tôi thành công rực rỡ và giành giải nhất, không ngoài dự đoán.

Tôi và Kỳ Trầm được mời đại diện lên sân khấu nhận thưởng.

Thầy hiệu trưởng cười rạng rỡ:

“Không ngờ học sinh trường mình lại tài năng đến thế.”

“Trước giờ thầy toàn chọn học sinh học giỏi làm đại diện phát biểu, nhưng giờ thì thấy rõ: phát triển toàn diện cả đức trí thể mỹ mới là điều quan trọng.”

“Vậy thì… Lâm Nguyệt Dã và Kỳ Trầm, hai em hãy đại diện phát biểu giúp thầy nhé.”

Tôi và Kỳ Trầm hơi bất ngờ, liếc nhìn xuống dưới sân khấu.

Hứa Tinh đang siết chặt tập phát biểu chuẩn bị sẵn, mặt tối sầm đầy không cam lòng.

Ánh mắt Thẩm Dực đổ dồn về phía chúng tôi, phức tạp khó tả.

Tôi hít sâu, bước lên micro:

“Chào mọi người, mình là Lâm Nguyệt Dã. Mẹ mình khi còn sống là một vũ công cổ điển tài năng. Nhờ ảnh hưởng từ mẹ, mình bắt đầu học múa từ năm bảy tuổi.

Từ những ngày đầu học động tác cơ bản, bao lần ngã rồi lại đứng dậy, chưa bao giờ mình nghĩ đến chuyện từ bỏ.

Múa dạy mình không chỉ là sự uyển chuyển, mà còn là kiên trì và nghị lực — là theo đuổi đam mê đến cùng.”

“Ước mơ của mình là thi vào Bắc Vũ, trở thành quán quân giải Đào Lý Bôi.”

Kỳ Trầm tiến lên một bước, vóc dáng cao lớn càng nổi bật dưới ánh đèn:

“Chào mọi người, mình là Kỳ Trầm, một học sinh thể thao đam mê bơi lội.

Từ một đứa bé tám tuổi từng suýt chết đuối, đến cậu học sinh 18 tuổi bơi lội như cá dưới nước — mỗi ngày rèn luyện đều là thử thách kép về thể lực và ý chí.

Thất bại, đau đớn, nghi ngờ… đều không thể khiến mình từ bỏ. Bởi vì, mình có ước mơ.”

Cậu ấy dừng lại, thu lại hết vẻ bông đùa, ánh mắt kiên định đến lạ thường:

“Ước mơ của mình là Bắc Thể, là Huy chương Vàng Olympic.”

Khán phòng vỡ òa trong tiếng vỗ tay.

Mười tám tuổi — những giấc mơ từng dang dở, cuối cùng cũng được bắt đầu lại.

14

Nhận giải xong vừa bước xuống sân khấu, đám con gái trong lớp liền ùa đến, ôm cúp chụp hình lia lịa.

“Phải kiếm ai chụp cho tụi mình một tấm ảnh nhóm mới được!” – có người đề nghị.

Tôi nhếch môi cười, vẫy tay gọi Hứa Tinh:

“Hứa Tinh, phiền cậu chụp giúp tụi mình một tấm nhé?”

“Dù sao… cũng chỉ có mình cậu là không tham gia.”

Hứa Tinh cố nén cơn giận, giơ điện thoại lên.

Bình Luận (0)
Comment