Sau khi kết hôn, Kỳ Trầm mê ngủ trần, còn ép tôi phải ngủ cùng cậu ấy.
Nghe đâu là "da kề da ôm nhau mới thoải mái".
Mà nói đi cũng phải nói lại — đúng là thoải mái thật.
Kỳ Trầm nhìn tôi, ánh mắt toàn dấu chấm hỏi:
“Lâm Nguyệt Dã, cậu có phải bị yêu quái nhập rồi không, phải hút dương khí đàn ông mới sống nổi à?”
“Vậy… anh cho em hút không?”
Mặt cậu ấy đỏ bừng như cà chua chín, nghiêm túc từ chối:
“Cậu đừng có mơ!”
“Nói trước nhé, tôi là học sinh gương mẫu, tuyệt đối không yêu sớm!”
“Nhưng không ôm anh, em thật sự không ngủ được mà…”
Tôi phụng phịu:
“Chồng ơi…”
Ánh mắt cậu ấy lướt qua chút do dự.
“Thế thì… chỉ ôm thôi…”
“Được không?”
Cậu ấy bực đến phát điên nhưng đành bất lực:
“Thôi được rồi, coi như tôi xin em đấy…”
Tôi đến với Kỳ Trầm năm 25 tuổi.
Chẳng ai ngờ, tên lưu manh vừa gợi cảm vừa lăng nhăng này lúc 18 tuổi lại thuần khiết thế này.
Đúng là dễ thương đến phát cuồng.
Mười tám tuổi, độ tuổi vừa trong sáng vừa tràn đầy năng lượng.
Nam sinh ngoan ngoãn, bảo bối trong lòng chị đẹp.
Thật khó mà kìm chế nổi…
“Cho em nhìn một cái được không?”
Mười tám tuổi mà, da thịt hồng hào, lại còn…
…chắc chắn “rắn rỏi hơn cả kim cương”…
“Nhìn cái gì mà nhìn?!”
Cậu ấy như bị giẫm trúng đuôi, tai đỏ ửng, mắt thì bối rối:
“Lâm Nguyệt Dã, cậu còn là con gái không vậy hả?!”
Haiz, cậu ấy không hiểu đâu.
Hai tám tuổi rồi, đúng là độ tuổi "sói đói vồ mồi" mà.
Tôi mím môi, tỏ vẻ tủi thân:
“Chồng ơi…”
“Gọi ‘ba’ cũng vô ích!”
Cậu ấy dùng chăn quấn tôi kín như cái bánh chưng, còn đè từ ngoài lại.
“Ngủ!”
“Với lại, sau này đừng gọi ‘chồng’ nữa!”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu:
“Dạ, chồng à.”
Cậu ấy: …
“…Ý là, dạ, bạn học Kỳ Trầm.”
10
Hương thơm quen thuộc. Nhịp tim quen thuộc.
Bé gối ôm của tôi — Kỳ Trầm — đã trở về rồi.
Tôi nhìn cậu ấy ở tuổi mười tám, nhẹ giọng nói:
“Bạn học Kỳ Trầm, em không bị trúng tà đâu, thật ra em đến từ mười năm sau. Em là Lâm Nguyệt Dã, 28 tuổi.”
“Ha, sao cậu không nói mình là tiên nữ giáng trần luôn đi?”
“Thật mà, em thật sự đến từ mười năm sau.”
Cậu ấy gật gật cho có lệ:
“Rồi rồi, cậu nói đến từ sao Hỏa tôi cũng tin.”
Không tin à?
Tôi lén liếc xuống dưới người cậu ấy một cái:
“Chỗ đó của anh có một cái nốt ruồi.”
Cậu ấy giật bắn mình, mặt đầy chấn động:
“Cái quái gì?! Cậu nhìn lén lúc nào?!”
Tôi: “Bảy năm sau.”
Cậu ấy sững lại, có vẻ bắt đầu tin.
“Cậu thật sự là người từ mười năm sau quay về?”
Lại tò mò không nhịn được:
“Thế… mười năm sau tôi có vô địch thế giới không?”
“Tất nhiên.”
“Anh giành chức vô địch thế giới năm 22 tuổi, đến 25 tuổi thì đoạt Grand Slam. Cả thế giới không ai bơi nhanh hơn anh.”
Cậu ấy sáng rỡ mặt mày, kích động:
“Woa, tôi đỉnh dữ vậy sao?!”
Rồi háo hức hỏi tiếp:
“Vậy còn cậu? Có phải đã trở thành vũ công nổi tiếng rồi không?”
Tôi cúi nhẹ đầu: