“T-tất nhiên rồi…”
“Còn… chúng ta… cưới nhau chưa?”
Giọng cậu ấy có chút rụt rè, hồi hộp.
“Ừ, chúng ta ở bên nhau từ sau khi tốt nghiệp cấp ba.
Năm anh 22 tuổi giành chức vô địch thế giới, đã cầu hôn em trước toàn thế giới.”
Mắt cậu ấy lập tức sáng lên:
“Vậy… vậy… chúng ta có con chưa?”
Tôi mỉm cười, gật đầu:
“Sau khi cả hai đạt đến đỉnh cao trong lĩnh vực của mình, năm anh 28 tuổi tuyên bố giải nghệ, em cũng dần rút khỏi sân khấu để giảng dạy.
Năm đó, tụi mình có một đứa con.”
Tôi cố gắng nén lại vị mặn nơi sống mũi.
Năm Kỳ Trầm giành chức vô địch thế giới, thật ra cậu ấy không hề cầu hôn tôi.
Còn tôi, sống buông thả, khiến đời mình rối tung rối mù.
Chính Kỳ Trầm đã kéo tôi ra khỏi vực sâu ở tuổi 25,
Còn tôi lại là người kéo cậu ấy xuống hố đen.
May mà… ở tuổi mười tám, chúng tôi vẫn còn kịp.
11
Giấc ngủ đêm đó thật sảng khoái, tinh thần tôi phấn chấn lạ thường.
Kỳ Trầm đã dậy từ sớm để đi tập luyện.
Cậu ấy học bơi từ năm bảy tám tuổi, mười mấy năm như một, ngày nào cũng rèn thể lực tới giới hạn.
Sự gian khổ ấy, không phải kiểu “đèn sách dùi mài” thông thường có thể so sánh được.
Tôi đến lớp thì gặp ngay cô chủ nhiệm.
“Đúng lúc quá, Nguyệt Dã, sắp đến lễ tốt nghiệp rồi, phần tiết mục của lớp em luyện đến đâu rồi?”
Tôi khựng lại một chút, hơi chưa phản ứng kịp.
Bạn cùng bàn nhanh nhảu trả lời thay:
“Cô ơi, bạn ấy nhảy đẹp lắm, còn hướng dẫn lớp luyện rất chuyên nghiệp nữa!”
“Lúc biểu diễn có thêm phần đệm đàn piano solo của Thẩm Dực nữa thì đảm bảo lớp mình nổi bần bật luôn ạ!”
Cô chủ nhiệm hài lòng gật đầu:
“Được rồi, tranh thủ luyện tập cho tốt nhé.”
Lúc ấy tôi mới nhớ ra, lễ tốt nghiệp sắp đến rồi.
Cả lớp con gái có một tiết mục vũ đạo tập thể.
Cô giáo nói lần này là cơ hội thư giãn hiếm hoi, cả lớp cùng đi đến phòng tập nhảy luyện tập.
Tiết mục được chọn là một bài múa cổ điển, Thẩm Dực đệm đàn và hát phụ phía sau sân khấu.
Từ nhỏ cậu ấy đã chơi piano rất giỏi, giọng hát cũng ấm áp dễ nghe.
Tôi từng rất mong lớp giành được giải, đã năn nỉ cậu ấy rất lâu cậu ấy mới đồng ý.
Nhưng ngay lúc này, Hứa Tinh lại đến trễ.
Có bạn không nhịn được lên tiếng châm chọc:
“Học bá Hứa đến muộn như thường lệ, cậu có thể nghĩ cho tập thể chút không?”
Hứa Tinh mặt không biến sắc:
“Xin lỗi, nãy hiệu trưởng gọi tôi với Thẩm Dực đến để chuẩn bị bài phát biểu đại diện trong lễ tốt nghiệp.”
Giọng cô ta không cao không thấp, nhưng đầy tự mãn.
Có người nhỏ giọng làu bàu:
“Khoe khoang cái gì không biết…”
Thấy cô ta đã đứng vào đội hình, tôi tiếp tục chỉ đạo:
“Rồi, chúng ta ôn lại mấy động tác hôm qua nhé, sau đó diễn thử toàn bài với phần đệm của Thẩm Dực.”
Cả lớp nhảy khá đều, chỉ có Hứa Tinh vẫn không theo kịp nhịp.
Lúc này, tiếng xì xầm bắt đầu nhiều hơn:
“Này, Hứa Tinh, cậu sao vậy? Hôm qua động tác đã không thuộc