Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 268

Cái khung cảnh này đối với lục y thanh niên dường như rất quen thuộc, mây trắng trải rộng dưới chân , xa xa một ngọn tiên sơn màu đỏ trôi nổi trên không trung. Trên tiên sơn ngoài phong cảnh hữu tình ra lại còn có vài loại thú lạ, và lầu các lung linh.

Trước mắt hắn xuất hiện một thiếu nữ tuyệt sắc. Dung nhan thanh tú, phong tư trác tuyệt. Lục y thanh niên vừa nhìn thấy thiếu nữ này thì không thể dời mắt đi được nữa, đúng là người đã cự tuyệt lời thỉnh cầu song tu với hắn, đến tận giờ hắn vẫn chưa thể quên được thiếu nữ này.Có lẽ vì không chiếm được thiếu nữ này cho nên đến giờ hình bóng kia vẫn còn khắc sâu trong tâm khảm của hắn.

Bạch y thiếu nữ thân hình nhẹ nhàng lướt về hướng tiên sơn .Tiên sơn này chính là hiểm địa trên tiên giới Thương Du tiên sơn. Bên trong tiên sơn thì có địa hỏa rất mạnh, quanh năm nóng cháy, cho dù có tiên thể cũng khó mà chịu nổi. Thần hỏa nơi đây chính là để các tiên nhân đến luyện chế pháp bảo. Đồng thơi nơi đây cũng là một tòa ngục đặc biệt nhốt các phạm nhân không tuân theo luật lệ của thiên đình.

Bạch y thiếu nữ kia bay tới gần tiên sơn, trong lúc đang thu thập tiên thạch ở trên núi đột nhiên xuất hiện tầng tầng lớp lớp tiên tỏa từ đâu xuất hiện , đằng sau những sợi tiên tỏa đó là một nam tử đang điều khiển, nam tử kia chính là kẻ mà Lục y thanh niên thống hận nhất.

Đột nhiên huyễn cảnh thay đổi . Chẳng hiểu tại sao đạo lữ của bạch y thiếu nữ kia lại đắc tội với Kim Mẫu bị giam trong ngục.

Hai người này tình như keo sơn thề sống chết với nhau. Thật không nghĩ tới hắn đường đường là tay chân thân tín của chủ thượng, trong tay nắm quyền sinh sát của thiên giới mà lại kém một tên tử tù. Đây thực sự là mối đại sỉ nhục.

Lục y thanh niên trong lòng thống hận vô cùng. Lập tức tâu với chủ thượng gia tăng hình phạt. Kim Mẫu đương nhiên càng thêm giận dữ. Hạ lệnh xử tử tên tội đồ kia. Thiếu nữ bạch y vì muốn cứu ý trung nhân đành chấp nhận làm đạo lữ song tu với hắn. Lục y thanh niên trong lòng đắc ý vô cùng. Định sẵn ngày sẽ tiến hành song tu với bạch y thiếu nữ.

Quả nhiên đến ngày đó bạch y thiếu nữ y hẹn mà tới. Lục y thanh niên ngoài mặt tỏ ra ân cần , nhưng định sẵn trong lòng sẽ lừa gạt thiếu nữ này song tu với mình, xong việc lại hủy ức giết chết tử tù kia để trừ đi hậu họa. Trong lúc hắn đang ôm ấp thiếu nữ trong tay, chuẩn bị làm điều khinh bạc . Đột nhiên huyễn cảnh lại thay đổi, bạch y thiếu nữ biến thành quái vật , dương vuốt chộp lấy hắn, xé hắn thành trăm mảnh. Nhất thời máu thịt tuôn ra đầm đìa. Cảnh tưởng vô cùng đáng sợ.

Lục y thanh niên kinh hoàng quát to một tiếng, chợt mở mắt ra. Thiếu nữ kia giờ đã biến đâu mất, còn bản thân mình thì đang đứng ở một chỗ khác lạ, hóa ra từ nãy đến giờ toàn bộ đều là ảo giác.

Hắn đột nhiên nhớ lại : Năm đó , đúng là cô gái kia không muốn đi theo hắn, mà tình nguyện chết chung với tử tù kia. Gặp lúc hạ giới xảy ra đại chiến , Kim Mẫu lấy làm lo lắng cho nên để hai người này giáng hạ phàm trần lập công chuộc tội. Nhưng mà cho dù hai người kia giáng hạ phàm trần đi chăng nữa, Lục y thanh niên làm sao cam tâm để đôi "cẩu nam nữ" được song tu yên ổn nơi hạ giới. Sau khi hai người này xuống hạ giới, hắn thừa dịp sơ hở dùng đến trớ trú khiến cho bạch y thiếu nữ hợp thể với yêu thi thành một. Cuối cùng nàng ta biến thành quái vật cùng nam tử kia chia lìa. Bản thân hắn không chiếm được thì hắn cũng chẳng muốn ai có được món đồ mình yêu thích.

Lúc này Lục y thanh niên đột nhiên kinh ngạc phát hiện ra trải qua giấc mộng vừa rồi đã làm cho tâm thần của hắn bị tổn thương nặng. Đây là truyện từ trước tới nay chưa từng xảy ra. Nhìn lại trên người thì Bạch Vụ tiên y đang phát ra một làn sương trắng nhàn nhạt, Lục y thanh niên chợt nghĩ : Chẳng lẽ tâm ma cắn trả? Nếu không tại sao Bạch Vụ tiên y lại xuất hiện . Chỉ sợ vừa rồi còn cái gì đó nguy hiểm hơn nhiều.

Trong lúc Lục y thanh niên còn đang ngẫm nghĩ đã thấy xuất hiện trước mặt mình một bóng người đang đi tới, người này tốc độ đến vô cùng nhanh, chỉ thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt.

Người này mặc áo giáp trắng, tay cầm ngân thương, mày rậm mắt to, tướng mạo uy vũ, hai mắt thần quang chớp động. Tuy nhiên Lục y thanh niên cũng thấy rất rõ ràng người kia tu vi mới chỉ ở mức chân tiên. Nhưng mà một cổ sát khí từ đâu xuất hiện thấm vào trong tâm trí hắn ,làm hắn rùng mình một cái. Nam tử mặc áo giáp trắng chưa lại gần ngân thương trong tay đã xé gió đâm tới. Lục y niên vội vàng giơ song kiếm lên nghênh chiến, nhưng lại cảm thấy công kích đối phương bén nhọn vô cùng lăng không bay đến, song kiếm chẳng cách nào ngăn lại được, xem ra hắn đã quá coi thường tên chân tiên này rồi.

Thương pháp của nam tử vận bạch giáp thập phần cao minh, rất nhiều chiêu thức Lục y thanh niên trong tưởng tượng cũng chưa từng nghĩ tới, chỉ thoáng chốc đã đánh bay song kiếm của hắn. Lục y thanh niên tự biết mình không đánh lại, thò tay vào trong túi pháp bảo lấy ra một cái Kim Võng ném về nam tử kia.

Đây chính là đệ nhất pháp bảo được Kim Mẫu ban cho- Thiên La Địa Võng – cái lưới này là do Tiên Ngọc Vân Tằm bện với Kim Ti dựa theo phương pháp đặc thù mà tạo ra,cứng cỏi vô cùng, chuyên để trói buộc người khác. Cả thiên đình cũng chỉ có năm cái lưới như thế này, trừ Kim Mẫu có ba cái , trong bảo khố có một cái, cái còn lại thì trong tay hắn.

Lục y thanh niên đâu biết rằng, nam tử vận bạch giáp này chính là hồn Triệu Vân, sở hữu kĩ năng chuyên phá các loại pháp bảo, pháp bảo Thiên La Địa Võng cũng đành phải hủy trong tay Triệu Vân mà thôi. Lần thứ hai tung Thiên La Địa Võng ra , Triệu Vân cũng không lùi bước, ngân thương xẹt đến như thiểm điện đâm thẳng vào Thiên La Địa Võng. Lục y thanh niên trong mắt hiện lên vẻ khó tin, quả thực lực lượng kì dị kia đã xé tan Thiên La Địa Võng thành hai mảnh, chính thức bị hủy diệt.

Lục y thanh niên giờ đây chỉ muốn chạy chốn, chợt đâu từ xa vang lên một tiếng đàn hết sức lôi cuốn. Lục y thanh niên mới nghe hết một đoạn, tâm ý đã phiêu phiêu nơi đâu, ý định chạy chốn cũng biến mất. Đột nhiên sương trắng bùng phát, thì ra Triệu Vân thừa lúc hắn đang chú ý vào tiếng mà mà tập kích.

Bạch Vụ tiên y quả nhiên kì diệu, một cỗ sương trắng bao phủ lấy cả người thanh niên kia, ngân thương của Triệu Vân mặc dù công kích lăng lệ nhưng khi đụng vào đám sương trắng nhất thời không thể phá vỡ được phòng ngự cua hắn.

Nhưng mà bạch vụ lại không cách nào ngăn được tiếng đàn đang truyền đến. Tiếng đàn lúc này cũng biến đổi, lục y thanh niên cảm thấy như bị một kích đánh thật sâu vào tâm mình. Căn bản ban đầu bị tâm ma cắn trả tâm thần đã tổn thưởng nghiêm trọng , hai chân như đeo ngàn cân không cách nào di động. Bạch Vụ tiên y đáng ra cũng có khả năng chống đỡ một phần nào đó của tinh thần công kích, nhưng vừa nãy hứng chịu công kích mãnh liệt của Triệu Vân cho nên lúc này không thể nào đỡ giúp cho hắn được nữa.

Đột nhiên Lục y thanh niên cảm thấy một cỗ nhiệt lượng nóng bỏng phà tới. Chỉ thấy ngân thương trong tay Triệu Vân trở nên đỏ rực, xung quanh trường thương là một đoàn hỏa diễm đâm thẳng vào Bạch Vụ tiên y. Tuy nhiên Bạch Vụ tiên y này cũng hết sức lợi hại, thẳng thắn nghênh đỡ luôn đoàn hỏa diễm, chỗ sương trắng bị thiếu hụt lập tức được bổ xung thêm, xem ra công kích lần này của Triệu Vân chẳng thể gây tổn thương gì cho hắn.

Nhiệt lực không phát huy tác dụng, hồng quang trên ngân thương của Triệu Vân lập tức biến mát, thay vào đó là một cỗ hàn ý lạnh thấu xương. Bạch Vụ lập tức bị ngưng tụ thành từng giọt nước, sau đó biến thành các giọt băng. Trong lúc này tiếng cũng phát động công kích mãnh liệt đánh thẳng vào tinh thần. Bạch Vụ tiên y chưa thể tạo thêm sương trắng bù vào chỗ đã khuyết mặc cho đối phương đâm thẳng ngân thương vào bên trong. Bạch Vụ tiên y cũng chính thức bị hủy diệt.

Lục y thanh niên cảm thấy một cỗ băng hàn đang lan tràn toàn thân, dường như mọi đau đớn đều ngưng đọng lại, thanh ngân thương rút ra toàn bộ tinh khí trong người cũng hư thoát theo. Chân mền nhũn không cách nào đứng vững , mà Triệu Vân vẫn còn tiếp tục công kích.

Lục y thanh niên tâm thần đã chấn động mạnh, né tránh khó khắn, ngân thương kia thì như thiểm điện, thừa lúc sương trắng chưa tụ lại đã đâm cho hắn hai phát. Chiêu cuối cùng thì nhằm thẳng đầu hắn đâm tới.

Sương trắng trong lúc vội vã ngưng tụ chắc chắn không thể ngăn nổi công kích lần này. Lục y thanh niên tới giờ cũng thấy được cảm giác cận kề cái chết, vội vàng kêu to :

"Ta là sứ giả của Dao Trì Kim Mẫu, đừng lấy mạng ta"

Ngân thương lập tức ngưng lại cách mi tâm của Lục Anh Ca một đốt ngón tay. Nhưng trên my tâm của hắn đã xuất hiện một vết máu đang rỉ ra. Vệt máu mới rỉ ra trong chớp mắt đã bị đóng băng, nhìn từ xa như một con mắt thứ ba. Lục Anh Ca như người vừa từ cõi chết trở về, toàn thân mồ hôi đầm đìa.

Tiếng đàn cũng ngừng lại, phía xa từ từ hiện ra một người dung nhan như ngọc, tuấn tú, anh khí bừng bừng, mặc một áo bào màu trắng lộ vẻ bất phàm, phong thái xuất trần.

Nam tử mặc áo bào trắng vung tay lên, Triệu Vân cũng biến mất, hàn khí cũng tan đi hết, phong cảnh dần dần hiện rõ lại, thì ra vẫn là bên trong núi như cũ.

"Lục Anh Ca?"

Trương Tử Tinh đứng trước mặt , trên miệng nở nụ cười đầy thâm ý liếc nhìn Lục Anh Ca.

Lục Anh Ca cảm thấy tâm thần trọng thương quá nặng, tự hiểu vừa nãy không phải là ảo giác, giờ nào còn dám kiêu ngạo. Vội vàng cúi đầu cầu khẩn :

"Đạo hữu , ta có mắt mà không tròng, không nhìn ra chân nhân trước mắt. Ta đúng là người bên cạnh Kim Mẫu, xin đạo hữu nể Kim Mẫu mà tha mạng cho ta, sau này tất có báo đáp"

Ngày sau sẽ báo đáp ? Chỉ sợ là báo thù thôi.... Trương Tử Tinh cười lạnh nói :

"Ngươi giao Bạch Vụ tiên y ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng"

Lục Anh Ca biết đối phượng lợi hại vô cùng, tính mạng mình cũng đang nằm trong tay người ta nào dám cãi lời. Lập tức lấy Bạch Vụ tiên y hai tay dâng lên. Buồn cười thay, vừa nãy còn mưu đoạt đồ của người , giờ đây ngay cả pháp bảo hộ thân cũng phải dâng lại cho người. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyenGGG.Com

Trương Tử Tinh cười tủm tỉm , tay vừa nhận Bạch Vụ tiên y vừa nói:

"Đạo hữu đúng là người thân cận của Kim mẫu, ta cũng không tiện đắc tội với Kim Mẫu trong giai đoạn sát kiếp này. Việc đả thương đạo hữu hôm nay cũng là bất đắc dĩ, xin mời đạo hữu theo ta về động phủ trị liệu thương thế rồi nói tiếp"

Trải qua trận đánh hôm nay Lục Anh Ca cũng đã hiểu được tâm kế và thủ đoạn của đạo nhân trước mặt đây, nào còn dám dây dưa, vội vàng thi lễ xin cáo từ. Trương Tử Tinh không để hắn nhiều lời, lập tức điều khiển Siêu não phóng ra ánh sáng trói buộc Lục Anh Ca, làm hắn không cách nào trốn chạy được. Sau đó lại để Siêu Não hình thành một cái lồng giam nhốt chặt Lục Anh Ca bên trong.

Lục Anh Ca cũng không nghĩ tới đối phương lại không buông tha mình, bất kể là kêu gào , giãy dụa thế nào cũng không hiệu quả, mà cái lồng giam này thỉnh thoảng phóng ra luồng điện mạnh mẽ làm toàn thân hắn cứng đờ không thể nhúc nhích.

Trải qua một lúc lâu chìm đắng trong bóng tối, cái lồng rốt cuộc từ từ mở ra, Lục Anh Ca chỉ thấy bên ngoài quang mang chói mắt. Miễn cưỡng vận dụng tiên lực mới hồi phục được thị giác. Thì ra bây giờ hắn đang ở một chỗ vô cùng kỳ lạ. Chung quanh là vách tường làm bằng kim loại, trước mặt là một thanh bào đạo nhân chậm rãi đi tới.

"Đạo hữu, ngươi đã nói là tha một mạng, vì sao lại nuốt lời? Ta phụng mệnh Kim Mẫu giám sát Phượng Hoàng Sơn, trên thiên đình cũng có ngọc giản bổn mạng, nếu có gì bất trắc, ngọc giản lập tức báo hiệu. Đạo hữu tu vi hơn người, pháp bảo lợi hại, nhưng chắc một mình không chống lại được đại quân thiên đình. Trong giai đoạn sát kiếp này, đạo hữu hà tất phải chống đối với thiên đình chúng ta...."

Lục Anh Ca đã chuẩn bị trước, nói một mạch chỉ mong có cơ hội giữ lại tánh mạng hòng về sau có đường báo thù. Trương Tử Tinh cũng không thèm trả lời, chỉ gật đầu mỉm cười nhìn hắn.

Lục Anh Ca thấy đối phương gật đầu , đang định tiếp tục thuyết phục, đột nhiên cảm thấy sau lưng có người.

Sau lưng hắn giờ đã xuất hiện ba người, hai nam, một nữ. Trong đó một người thân hình cao lớn, người kia mặt mũi tuấn tú, còn nữ nhân thì dung nhan tuyệt trần, xứng đáng với hai chữ tuyệt sắc, nhưng trong đôi mắt tuyệt đẹp lộ ra vẻ hận thù mãnh liệt.

Lục Anh Ca vừa thấy nữ tử này, ngẩn người ra như bị đánh trúng một quyền. Sắc mặt trở thành trắng bệch, mới vừa rồi còn thao thao bất tuyệt, giờ không cách nào nói ra lời : " Ngươi.. ngươi.."

Tuyệt sắc mỹ nữ liếc thấy cừu nhân , thanh âm cũng trở nên kích động :

"Lục Anh Ca, loại hèn hạ tiểu nhân như ngươi cũng nhận ra được ta sao?"

"Nữ Bạt..." Lục Anh Ca cảm thấy khó tin vào mắt mình. Âm thanh biến thành rên rỉ : " Không thể nào... ngươi đã trúng huyết trú biến thành...."

Buông tay Ứng Long tiến lên, Nữ Bạt đứng đối diện với Lục Anh Ca quát :

"Đồ vô sỉ kia, năm đó ngươi hãm hại ta biến thành yêu thi, làm vợ chồng chúng ta xa cách ngàn năm. Hôm nay may mắn làm sao ngươi lại rơi vào tay ta, có thể nói là thiên lý tuần hoàn, phải chịu báo ứng!"

Lục Anh Ca nghe thấy hai người đã thành vợ chồng trong lòng hiểu được rơi vào tay đối phương thì khó mà toàn mạng, nỗi đố kị trong lòng dâng lên nghiến răng nói :

"Đôi cẩu nam nữ các ngươi, chẳng lẽ dám hạ độc thủ với ta! Nếu Kim Mẫu biết được thì chắc chắn hai ngươi sẽ bị hình thần câu diệt, vĩnh viễn không được siêu sanh"

"Cứ cho là Nguyên Khanh và Hạo Thiên biết được thì đã sao?"

Trương Tử Tinh khinh thường thêm vào một câu, liếc nhìn Hình Thiên đứng bên cạnh. Hình Thiên cũng ha ha cười to :

"Cùng lắm là lại đánh lên thiên đình lần nữa, xem lần này kẻ nào mới bị mất đầu!"

Lục Anh Ca cũng từng chứng kiến trường cảnh năm đó. Ban đầu nhìn thấy Hình Thiên quen mắt, lúc này lại nghe thấy hai chữ mất đầu, thì chợt nhớ ra lai lịch nam nhân này. Sắc mặt đại biến : " Ngươi... ngươi là ác ma Hình Thiên?"

Hình Thiên lật tay một cái, trong tay đã cầm sẵn Kiền Thích thần phủ :

" Ngươi có nhận ra cây búa này không?"

Lục Anh Ca năm đó từng chết hụt dưới Kiền Thích thần phủ tự nhiên ấn tượng rất sâu sắc. Nhìn kĩ Hình Thiên rồi cả kinh nói :

"Chẳng lẽ ngươi đã phá được phong ấn ở Thường Dương, thu hồi được thủ cấp của mình?"

"Cần gì phải vẽ vời vô ích, đầu của ta cũng chỉ là ảo ảnh tạo thành thôi" Hình Thiên cười to nói : " Có đầu hay không thì Hình Thiên này vẫn là Hình Thiên "

Hình Thiên cho dù mất đầu nhưng chí không đổi, tinh thần vĩnh viễn không chịu khuất phục. Trương Tử Tinh trong lòng cũng phải kính nể Hình Thiên vài phần liền nói :

"Nói rất hay! Không hổ là nam nhi đại trượng phu"

Hình Thiên trao đổi ánh mắt với Trương Tử Tinh, trong lòng như tìm được tri kỉ, chẳng cần nhiều lời.

Lục Anh Ca nhận ra thân phận của Trương Tử Tinh tuyệt không phải tầm thường vội hỏi :

"Đạo nhân kia, tột cùng ngươi là ai?"

Trương Tử Tinh tủm tỉm cười:

"Nói cho ngươi cũng chẳng sao. Quả nhân chính là đương kim thiên tử, Nữ bạt và Ứng Long chính là đệ muội kết bái của ta. Hình Thiên chính là bạn tri kỉ của quả nhân. Cao nhân trên núi Tây Côn Lôn là Tây Vương Mẫu thêm cả Triệt Giáo thánh nhân đều là minh hữu của quả nhân"

Lục Anh Ca nghe thấy tinh tức kinh hồn này, bao nhiêu tính toán đều trôi tuột hết, hoảng sợ vô cùng cố nói mấy câu

"Ngài quả nhiên là đương kim thiên tử ở phàm giới! Ngay cả Triệt giáo thánh nhân và Tây Vương mẫu đều...."

Nữ Bạt hừ lạnh nói :

"Nếu không có hoàng huynh tương trợ giải trừ huyết trú của ngươi, giúp ta khôi phục dung mạo thử hỏi ta làm sao dám tiếp nối tiền duyên với phu quân Ứng Long?"

Trương Tử Tinh hướng Lục Anh Ca hỏi

"Quả nhân hỏi ngươi, Long Cát công chúa là con gái của Dao Trì Kim Mẫu, tại sao Kim Mẫu lại sai ngươi dám thị ở Phượng Hoàng Sơn?"

Lục Anh Ca chấn động : Nguyên lai thiên tử đã sớm biết danh húy của Long Cát công chúa. Vậy hắn đến Phượng Hoàng Sơn tột cùng để làm gì?

Lục Anh Ca tự hiểu hôm nay biết quá nhiều bí mật kinh hồn, lại gặp đúng phải tử thù Ứng Long , Nữ bạt, chắc chắn sẽ không thoát khỏi cái chết, cho nên nhất mực ngậm mồn nửa chữ không nói.

Nữ Bạt đối với người này thù sâu như bể, thấy bộ dáng Lục Anh Ca như vậy hận không thể lập tức đem hắn chặt thành trăm đoạn. Nhưng nàng cũng hiểu hoàng huynh còn muốn hỏi cung , cho nên cố nén lòng lại.

"Ngươi nghĩ không còn đường sống cho nên nhất định không chịu khai?" Trương Tử Tinh cười lạnh nói

"Phải biết chết chưa chắc đã đáng sợ, đáng sợ nhất chính là muốn sống không được , chết không song. Bây giờ ta đã khống chế toàn bộ ngươi, ngay cả việc tự bạo nguyên thần cũng không thể, còn không nghe ta định đoạt?"

Trương Tử Tinh cũng chẳng vội động thủ bức cung, chỉ là đem mấy trò nhục hình giới thiệu sơ qua một lúc. Mấy trò nhục hình này đều được kết tinh cả mấy nghìn năm sau mà thành đến ngay cả Hình Thiên thủ đoạn tàn khốc như vậy nghe xong cũng không khỏi nhíu mày.

Trương Tử Tinh thấy Nữ Bạt ở bên cạnh cũng tỏ vẻ bất nhẫn nên dùng tiên thức truyền âm cho Lục Anh Ca. Lục Anh Ca ở trên thiên đình cũng từng chứng kiến nhiều loại nhục hình nhưng cũng chưa bao giờ tưởng tượng đến những cái mới mẻ này.

Hơn nữa Trương Tử Tinh trong khi truyền âm cố tình dẫn phát lực thôi miên khiến tinh thần đang tổn thương trầm trọng của Lục Anh Ca càng chịu áp lực lớn.

Đến lúc Trương Tử Tinh nói qua "thủy ngân bác bì" thì tiên thức của Lục Anh Ca cũng muốn chết cho xong, thật sự không chịu nổi, vội vàng cầu xin:

"Tiểu nhân biết việc gì sẽ nói ra hết, chỉ mong bệ hạ ân chuẩn cho cái chết nhanh chóng"

Trương Tử Tinh thầm thở dài một cái, hắn tuyệt không phải là loại người tàn khốc biến thái, đừng nói đến chuyện là thực sự dùng đến mấy hình phạt này, chỉ sợ nhìn hắn cũng nhìn không nổi.

Phòng ngự cuối cùng trong tâm trí cũng tan rã, Lục Anh Ca đành khai hết toàn bộ chân tướng của Long Cát công chúa tại sao bị giam ở Phượng Hoàng Sơn.

Mấy hôm nữa bận cố gắng từ h đến cuối tuần có 2 chương thôi :-s
Bình Luận (0)
Comment