Đại hán này đúng là Hình Thiên vẫn đang bế quan, Trương Tử Tinh cao hứng nâng hắn dậy hỏi:
- Sao ngươi lại vui sướng vậy? Hay là lần này bế quan đã có đột phá cảnh giới?
- Chủ thượng đoán không sai!
Hình Thiên cười to nói:
- Ta dừng lại ở huyền tiên thượng giai gần vạn năm, năm đó khi đánh nhau với Thiên giới, gặp cơ duyên xảo hợp, từng ngộ bí thuật Bất Diệt Phùng Xuân, Hiện giờ may mắn được chí lý của chủ thượng khai ngộ, Bất Diệt Phùng Xuân đã đại thành, đạt tới cảnh giới đỉnh cao của thượng giai!
Chí lý? Trương Tử Tinh sửng sốt, cái gọi là chí lý nào đó chẳng qua chỉ là một ít diệu ngữ của đạo Lão, Trang, thường ngày tán dóc với Hình Thiên. Không ngờ lại có thể dẫn dắt Hình Thiên có được đột phá lớn đến như vậy, đạt tới cảnh giới đỉnh cao của huyền tiên thượng giai, đúng là kinh hỷ ngoài ý muốn. Đáng tiếc cho Vũ Dực Tiên kia, cũng có được chí lý của Đạo Đức Kinh nhưng vẫn ngưng trệ không thông, suýt nữa còn bị phản lại. Cái này có lẽ gọi là
"Đồng nhân bất đồng mệnh".
Đúng lúc Trương Tử Tinh đang vui sướng thì thanh âm ngập ngừng của Long Cát công chúa đang chờ bên cạnh vang lên:
- Ngươi… rốt cuộc ngươi có lai lịch thế nào mà ngay cả Đại Ma thần Hình Thiên cũng tôn ngươi là chủ? Hay là… ngươi là thượng cổ ma thần chuyển thế?
Hình Thiên kinh ngạc nhìn Long Cát Công Chúa, tựa hồ cảm thấy kỳ quái vì nàng có thể nhận đượclai lịch của mình.
Trương Tử Tinh thấy dị sắc của Hình Thiên, cố ý hỏi một câu:
- Sao nàng biết hắn là Hình Thiên?
Long Cát Công Chúa thở dài:
- Năm đó Hình Thiên từng một thân một mình, dựa vào Kiền Thích thần phủ, đánh giết lên Thiên giới, tiên nhân tử thương vô số. Sau đó Thiên Đế tự mình xuất trận, từng lấy Hạo Thiên kiếm chém đầu hắn, giam giữ ở Thường Dương sơn. Không ngờ Hình Thiên lại ngộ được bí thuật, mặc dù mất đầu nhưng lại càng thêm hung mãnh. Sau đó Thiên Đế phải hợp lực cùng Mẫu hậu mới có thể khống chế nổi hắn. Việc này chính mắt ta nhìn thấy, mà hai chữ Hình Thiên còn trở thành cấm kỵ của Thiên giới, sao ta có thể quên được? Chỉ có điều không hiểu sao giờ đầu của hắn lại có thể tái sinh được.
Hình Thiên nghe thân phận Long Cát Công Chúa , lộ ra vẻ giật mình:
" Hóa ra ngươi đúng là Công Chúa thiên giới! "Xem tình hình hai người, không ngờ chỉ vài ngày mà Chủ thượng của mình có thể câu dẫn được cả Công chúa Thiên giới.
Trương Tử Tinh nói:
- Hình Thiên, ngươi cứ về cung trước nghỉ ngơi, không lâu nữa sẽ có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Hình Thiên liếc nhìn Long Cát công chúa rồi quay sang nhìn Trương Tử Tinh lộ vẻ bội phục, cúi người thi lễ, hóa thành một làn hắc khí, biến mất trong chớp mắt.
Long Cát Công Chúa thở dài một hơi, hỏi:
- Tiêu Dao Tử, đến tột cùng thân phận ngươi là gì?
Trương Tử Tinh nhìn Long Cát Công Chúa có chút suy sụp, nói:
- Công chúa, còn nhớ lần đầu chúng ta gặp gỡ ở Đấu Khuyết, ta đã từng nói một câu không?
Long Cát Công Chúa lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, cố gắng nhớ lại câu nói đó, trong mắt đột nhiên lộ ra nét kinh hãi:
- Ngày đó ngươi từng nói, ta mà là Công chúa thì ngươi chính là đương kim Thiên tử… Chẳng lẽ ngươi là Đại Thương…
- Nàng quả nhiên nhớ rõ.
Trương Tử Tinh thấy Long Cát công chúa có thể nói ra nhanh như vậy, biết nàng rất coi trọng mỗi lần gặp gỡ với mình, thậm chí mỗi câu nói cũng ghi tạc trong lòng, càng cảm thấy yêu thương, nhẹ nhàng nói:
- Không sai, ta đúng là quân vương của Nhân giới, Đại Thương thiên tử. Tiêu Dao Tử chỉ là một trong những thân phận giả của ta.
Long Cát Công Chúa thần sắc đổi đổi, sắc mặt dần dần khôi phục trở lại lạnh như băng:
- Nói như vậy, ngươi đã sớm biết thân phận của ta? Bệ hạ, người có địa vị cao quý lại tự hạ thấp thân phận, nhiều lần giá lâm Đấu Khuyết – Phượng Hoàng sơn của ta, rốt cuộc là có tâm ý gì?
Trương Tử Tinh thấy nàng thay đổi ngay cách xưng hô, nhớ lại Hạm Chi Tiên ngày đó cũng như vậy, cũng không muốn nói lời lừa gạt Long Cát công chúa, thở dài nói:
- Công chúa, không đám dạt nàng, ta quả thực biết thân phận của nàng. Ngày đó đến chính là vì tiếp cận nàng.
Long Cát Công Chúa mặt như băng sương, lạnh lung nói:
- Bệ hạ tiếp cận ta là để đạt được sự hỗ trợ của Thiên giới? Hay là vì nữ sắc hấp dẫn? Nếu là vì điều đầu tiên, ta không được Mẫu hậu dung tha, biếm xuống hạ giới, không cho trở lại Thiên Đình, bệ hạ coi như là thất bại. Nếu là nữ sắc, bệ hạ có năng lực Kim tiên trung giai, lại thêm mỹ nữ vô số trong hậu cung, sao còn dính vào một công chúa nghèo túng như ta?
Trương Tử Tinh lắc đầu nói:
- Ta và nàng quen biết đã lâu, nàng cũng biết ta rất thực lòng. Nhưng lúc đầu ta muốn tiếp cận nàng chính vì khí tiên linh trên người nàng. Ta từng được Hiên Viên hoàng đế thân truyền Song tu đại đạo – Hoàng Đế tâm kinh, cần phải thu được thiên địa tứ linh khí. Hiện giờ đã có được ba, chỉ thiếu tiên linh, cho nên…
- Làm sao ta biết ngươi thật lòng? Có lẽ, để có được tiên linh khí này mà ngươi đã dùng một thủ đoạn giỏi nhỉ. Chẳng trách Hồng Lâu Mộng kia cuối cùng là một hồi bi kịch, hóa ra là đã sớm có ám chỉ. Chỉ buồn cười là ta không tự biết…
Long Cát công chúa tự cười giễu, trong mắt càng lộ vẻ cô tịch.
- Nàng đừng vội đa tâm! Ta cũng không có ý đó. Hôm nay nguyên bản ta đang định thẳng thắn thành khẩn khai báo với nàng, chưa kịp nói thì gặp Hình Thiên. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyenGGG.Com chấm cơm.
Trương Tử Tinh tiến tới cầm tay Long Cát công chúa, lại cảm giác được sự lạnh lẽo khác hẳn trước đó.
- Bệ hạ không cần giải thích…
Lúc này, Long Cát công chúa đã hoàn toàn khôi phục bộ dáng lạnh lung cự nhân thiên lý (từ chối người từ ngàn dặm), rung tay giãy ra:
- Bệ hạ là Thiên tử Nhân giới, lại còn có tu vi kim tiên, có tâm trí thủ đoạn trác tuyệt, ngay cả huyền tiên ma thần như Hình Thiên cũng đều thần phục ngươi, muốn lừa gạt nữ tử hèn yếu như ta tất nhiên không phải để chơi. Ngươi đừng tốn nước bọt nữa, cứ đơn giản cử Hình Thiên bắt lấy ta, mặc cho ngươi làm gì thì làm.
Trương Tử Tinh vốn định nói hết toàn bộ rồi dùng chân tình làm nàng cảm động. Ai ngờ Long Cát công chúa cực kỳ lãnh đạm, hoàn toàn không cho hắn cơ hội giải thích, trong lòng hắn không khỏi tức giận, lạnh lùng nói tiếp:
- Vậy theo lời nàng thì thế nào? Nàng chẳng phải đã từng nói, dù là ứng kiếp lên bảng hay hóa thành tro bụi cũng chẳng hơn gì sao? Nàng sẽ ứng kiếp hồi thiên, ta cho nàng tiên linh khí, nàng và ta chẳng qua là trao đổi nhu cầu, có gì oán hận chứ?
Có lẽ nguyên nhân chính là vì quan tâm nên mới có thể giận dỗi như vậy… Cả hai bên đều chẳng phải vậy sao.
Long Cát công chúa nghe vậy, thân mình bỗng nhiên cứng đờ, đôi mắt như không còn một tia tình cảm nào, rất lâu sau mới nói một câu:
- Đã như thế, ta liền đồng ý cho ngươi.
Câu trả lời này làm Trương Tử Tinh lắp bắp kinh hãi. Long Cát công chúa thấy hắn kinh ngạc, hừ lạnh một tiếng:
- Tu vi của ta thua xa Hình Thiên, Phược Long Tác cũng ở trong tay ngươi, nếu không theo, cũng chẳng phải là đối thủ của ngươi, chỉ là tự rước lấy nhục. Chẳng thà thỏa mãn tâm nguyện của ngươi còn hơn. Thiên đạo vô tình, chính lúc này ta mới chấm dứt trần niệm, tham ngộ vô thượng đại đạo.
Trương Tử Tinh nghe nàng nói vậy, nổi giận nói:
- Sao lại chính lúc này! Có thể mọi việc sẽ đâu vào đấy thôi!
Long Cát công chúa không nói thêm nữa, quay người ngự kim quang đi mất. Trương Tử Tinh cũng không hề thấy rằng, trong màn kim quang kia, trên khuôn mặt băng lãnh như sương đã tràn tràn ngập nước mắt.
Trương Tử Tinh đi theo phía sau, phát hiện nàng quả nhiên không rời đi mà trở lại Đông Giao trang viên. Mắt thấy tiên linh khí sắp tới tay, nhưng không biết tại sao, tâm tình hắn không hề thoải mái mà lại càng nặng nề hơn.
Trương Tử Tinh trở lại cung, thương nghị với Hình Thiên một hồi, cũng kể lại việc tới Bích Du cung hôm nay. Hình Thiên biết tình thế ác liệt trước mắt, sắc mặt cũng rất căng thẳng, bắt đầu cùng Trương Tử Tinh thương thảo kế hoạch tiếp theo.
Đêm đến, Trương Tử Tinh mang theo tâm tình cực kỳ mâu thuẫn đi vào Đông Giao trang viên.
Trương Tử Tinh đi tới ngoài phòng Long Cát công chúa, gặp Bích Vân đồng tử. Bích Vân đồng tử có thái độ cực kỳ kỳ lạ, nhìn thẳng vào mặt khiến Trương Tử Tinh không khỏi chột dạ. Bích Vân đồng tử bỗng thở dài, thần thái có vẻ không hợp chút nào với vẻ bề ngoài ngây thơ kia, rốt cuộc mở miệng nói:
- Lão sư, Công chúa chờ người ở bên trong.
Trương Tử Tinh nhẹ nhàng gật đầu, Bích Vân đồng tử muốn nói lại thôi, rốt cuộc vẫn lùi ra. Các thị nữ trong trang viên cũng cáo lui đi ra, chỉ để lại Trương Tử Tinh đứng trước cửa.
Cánh cửa kia mặc dù đóng nhưng hiển nhiên không hề cài chốt.
Đẩy cửa ra, có thể nhìn thấy Long Cát công chúa. Theo lời nàng nói lúc trước
"liền đồng ý cho ngươi" thì tiên linh khí chỉ còn trong gang tấc là đạt được.
Nhưng gang tấc này lại như xa tận chân trời, giống như khoảng cách giữa trái tim của hai người.
Trương Tử Tinh chần chừ đưa tay lên cánh cửa, sắp chạm vào cửa lại đột nhiên ngừng lại giữa không trung, tiến thoái lưỡng nan, giữ nguyên tư thế này hơn nửa canh giờ.
Lời nói hôm nay của Long Cát công chúa vẫn như vang vọng bên tai.
Theo như nhu cầu sao?
Trương Tử Tinh nhắm mắt lại, lắc lắc đầu , hít sâu một hơi, sau đó mở hai mắt, chậm rãi đẩy cửa ra.
----------------------------
Thời gian một ngày đã qua, Chu doanh rốt cuộc cũng bỏ Miễn chiến bài xuống, lập tức chủ động chỉnh quân tiến đến Kim Kê Lĩnh. Văn Trọng đã sớm nhận được tin thám báo, dẫn Ma gia tứ tướng, Hồng Cẩm, xuất trận, để Hàn Biên, Hàn Thẳng lại phòng ngự Kim Kê Lĩnh.
Lần này thống soái Chu quân vẫn là Khương Tử Nha, dù sao thân phận cũng đã bị lộ, liền bỏ luôn mặt nạ che mặt đi, lộ ra hình dáng thực, được cái gọi là
"Tứ hiền bát tuấn" của Cơ Phát ủng hộ, đích thân tới lược trận.
Đầu tiên, song phương tất nhiên là mắng chửi một hồi. Văn Trọng chỉ trích Cơ Phát đại nghịch bất đạo, hủy hoại thanh danh Cơ gia trong chốc lát, khiến cho Cơ Xương chết cũng không yên ổn. Cơ Phát nói thiên tử vô đạo, tổn hại tổ tông lễ pháp, khiến các chư hầu sinh dị tâm, thiên hạ đại loạn.
Hồng Cẩm dẫn đầu phóng ngựa khiêu chiến, bên này Chu quân đi ra nghênh chiến là một quái vật, đầu giống lạc đà, cỗ như cổ ngỗng, đuôi giống đuôi tôm, tai như tai trâu, thân như thân cá, bàn tay như cánh diều hâu, chân như chân hổ, trông cực kỳ khủng khiếp.
Hồng Cẩm hoảng sợ:
- Ngươi là yêu quái nào mà dám xuất trận?
Quái vật kia mở miệng nói:
- Ta là Long Tu Hổ, môn đồ của Khương thừa tướng, hôm nay đến bắt ngươi, còn không mau thúc thủ chịu trói.
Hồng Cẩm trấn tĩnh lại, cử đao đánh tới Long Tu Hổ. Lập tức Long Tu Hổ phóng tay, vô số tảng đá to như cái cối bay ra, đánh cho khắp nơi cát bụi mù mịt, giống như sét đánh. Hồng Cẩm không thể tới gần, lại không thể dè chừng, tọa kỵ bị đá đánh trúng, ngã xuống đất. Hồng Cẩm quay cuồng, né tránh loạn thạch, nhảy ra khỏi trận, cắm một lá cờ xuống đất, lá cờ hóa thành một cái cửa. Hồng Cẩm vội tiến vào kỳ môn, không thấy tăm hơi.
Long Tu Hổ không biết kỳ môn này lợi hại, đuổi vào trong cửa. Kỳ môn này có ẩn độn diệu dụng , Hồng Cẩm thấy được Long Tu Hổ, nhưng Long Tu Hổ lại không thấy được Hồng Cẩm. Long Tu Hổ đang tìm kiếm liền bị Hồng Cẩm núp sau kỳ môn chém một đao. May mắn Long Tu Hổ là một quái vật dị chủng, lập tức phản ứng cực nhanh, nghiêng người né tránh nhưng vẫn bị đao chém cụt một cánh tay, phát ra tiếng hí kinh hồn, chạy ra khỏi kỳ môn, quay trở về. Chỗ tay cụt trào ra chất lỏng màu lục trông như máu, quả thật là quỷ dị.
Hồng Cẩm thu hồi kỳ môn, hiện thân trở lại, bởi vì mất ngựa nên cũng không tái chiến, trở lại trận, hành lễ với Văn Trọng:
- Thái sư, vừa rồi quái vật chạy trốn nhanh quá, không kịp đuổi giết.
Văn Trọng gật gật đầu:
- Hôm nay ngươi được công đầu, cứ ghi nhớ lại đã.
Từ trong Chu doanh đi ra một thiếu niên đạo đồng tướng mạo anh tuấn, lưng đeo một đôi bảo kiếm, quát:
- Ta là Mộc Tra, môn nhân của Phổ Hiền chân nhân ở Cửu Cung sơn, Bạch Hạc động. Kẻ vừa mới thi triển tả đạo thuật đả thương sư đệ ta có dám ra đây tái chiến không?
Ma Lễ Thọ cầm song tiên trong tay, xuất trận:
- Hồng Cẩm tướng quân đã kinh chiến một trận rồi, hãy để Ma Lễ Thọ ta tới bắt ngươi.
Mộc Tra và Ma Lễ Thọ cùng đứng. Mộc Tra kiếm pháp rất cao minh, kiếm tiên trong tay lợi hại vô cùng, chỉ giao kích vài cái đã đánh gãy song tiên của Ma Lễ Thọ. Ma Lễ Thọ mất đi binh khí cũng không kinh hoảng, vội vàng lùi lại vài bước, lấy Hoa Hồ Điêu ném lên không trung. Hoa Hồ Điêu vốn chỉ to cỡ một con chuột, khi đón gió liền lớn bằng một con voi trắng, mồm như bồn máu, răng sắc như dao, đánh tới hướng Mộc Tra.
Mộc Tra thấy Hoa Hồ Điêu hung ác, vội lay động vai trái, bảo kiếm còn lại chưa đem ra tự động bay ra khỏi vỏ. Đồng thời, kiếm tiên trong tay cũng bay lên, hóa thành hai đạo bạch quang, bắn tới Hoa Hồ Điêu. Hoa Hồ Điêu kêu thảm một tiếng, biến trở lại thành nhỏ như chuột, bay trở về trong tay Ma Lễ Thọ, thần sắc cực kỳ uể oải, vẻ như đã ăn đòn rất đau.
Ma Lễ Thọ lấy làm kinh hãi, thu hồi Hoa Hồ Điêu, chạy về bản trận. Đôi bảo kiếm này của Mộc Tra chính là Ngô Câu kiếm được Phổ Hiền chân nhân thân truyền, phân làm thư hùng hai thanh, cực kỳ lợi hại, có thể lăng không trảm nhân, ngay cả tiên thể bình thường cũng không thể chống nổi.
Mộc Tra sao có thể tha cho Ma Lễ Thọ bỏ chạy, lại phóng Ngô Câu kiếm ra, muốn lấy thủ cấp Ma Lễ Thọ. Đúng lúc chỉ mành treo chuông, Ma Lễ Hồng vội vàng xuất ra Hỗn Nguyên trân châu tán, chỉ thấy một trận thiên hôn địa ám (trời đất mờ mịt), Ngô Câu kiếm không ngờ rơi thẳng vào trong tán.
Ma Lễ Thọ giữ được tính mạng, thầm hô may mắn, vội vàng chạy về trong trận. Mộc Tra tuy rằng đánh bại Ma Lễ Thọ nhưng mất đi Ngô Câu kiếm, lập tức lòng nóng như lửa đốt, chỉ còn hai tay trống trơn, không thể đối địch, chẳng biết làm sao, đành phải quay về trận.
Trong Chu trận lại phóng ra một thiếu niên tướng quân, tóc chia hai mái, mặc vương phục, đầu đội phát quan, lưng đeo dây ngọc, tay cầm một đôi Mai Hoa Lượng Ngân chùy, cưỡi một con Ngọc Kỳ Lân, thật là uy vũ. Thiếu niên tướng quân này quát:
- Ta là Hoàng Thiên Hóa, con trai cả Khai quốc Vũ Thành Vương. Ai dám tới tìm chết?
Ma Lễ Thanh thấy Hoàng Thiên Hóa kiêu ngạo như thế, chạy bộ tới, quát:
- Con của phản thần mà dám hung hăng ngang ngược! Xem Ma Lễ Thanh ta tới bắt ngươi đây!
Hoàng Thiên Hóa giận dữ, giơ chùy đánh tới. Ma Lễ Thanh vung trường thương chống lại. Sau vài hiệp, Hoàng Thiên Hóa đẩy trường thương của Ma Lễ Thanh, giục Ngọc Kỳ Lân chuyển thân bỏ chạy. Ma Lễ Thanh vội vàng đuổi theo, Hoàng Thiên Hóa đột nhiên quay người lại, một đạo kim quang xuất chưởng, đánh tới ngực Ma Lễ Thanh. Kim quang này cực kỳ ác độc, chính là pháp bảo Toàn Tâm Đinh do Đạo Đức chân quân ở Thanh Phong sơn, Tử Dương động, luyện chế. Đinh dài bảy tấc năm phân, hào quang lấp lánh, hỏa diễm lóa mắt, chuyên đâm tim người. Người bị đinh này đâm vào tim thì tính mệnh khó giữ. Trong nguyên tác, Ma gia tứ tướng chính là chết vì đinh này.
Tốc độ của kim quang này cực kỳ nhanh, Ma Lễ Thanh không thể né tránh, bị trúng giữa ngực. Ma Lễ Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, lui về sau vài bước, không ngờ lại không việc gì. Hoàng Thiên Hóa không nghĩ Toàn Tâm Đinh lại không thể gây thương tổn cho Ma Lễ Thanh, giật mình kinh hãi. Ma Lễ Thanh cũng thất kinh toát mồ hôi lạnh. Lúc này đúng là hắn đang mặc bộ khôi giáp bộ binh mới chế nhất, nghe nói là Thiên tử tự mình thiết kế, gọi là Minh Quang khải, không chỉ có lực phòng ngự rất mạnh mà còn có thêm bốn miếng hộ tâm, tiền tâm, hậu tâm và hai bên tả hữu, tên bắn không thủng. Hôm nay áo giáp này quả nhiên phát huy tác dụng, thực sự có thể chống lại kim quang pháp bảo của đối phương.
Minh Quang khải đã xuất hiện sớm nhất ở Nam Bắc triều, đến đời Tùy thì phát triển thêm một bước nữa, đến đời Đường là thời kỳ toàn thịnh. Còn áo giáp mà Ma Lễ Thanh và các tướng lĩnh cấp cao của Đại Thương đang mặc không phải là Minh Quang khải nguyên bản, mà lấy đó làm trụ cột nhưng phát triển thêm một bước thành Siêu từ Minh Quang khải. Trừ kết cấu và phòng ngự siêu việt hơn nguyên bản, bốn miếng hộ tâm cũng có ảo diệu khác, sử dụng hợp kim siêu từ, kết hợp luyện chế với pháp giới phòng ngự pháp bảo, trơn nhẵn vô cùng, có năng lực phòng ngự rất mạnh đối với các đả kích sắc bén.
Đặc tính lợi hại nhất của Toàn Tâm Đinh chính là thấy tim là xuyên, lấy mạng người ngay lập tức, hiện giờ đụng phải miếng hộ tâm bằng hợp kim siêu từ nhưng không cách nào xuyên thủng nổi, chỉ đành trượt sang bên cạnh. Tuy rằng lực xuyên thấu mãnh liệt đẩy lui Ma Lễ Thanh nhưng lại không thể phát huy được tác dụng chân chính.
Ma Lễ Thanh tìm được đường sống trong chỗ chết, không đợi Hoàng Thiên Hóa phát động Toàn Tâm Đinh lần nữa, vội ném Thanh Vân kiếm lên. Thanh Vân kiếm tới lui ba lượt trên không trung, gió đen cuồn cuộn nổi lên, trong đó hiện ra hàng vạn mũi mâu, đánh về phía Hoàng Thiên Hóa. Ma Lễ Thanh phản kích cực nhanh, Thanh Vân kiếm phát ra uy lực cường đại, Hoàng Thiên Hóa muốn bỏ chạy đã không kịp nữa rồi.
Lúc này, trước người Hoàng Thiên Hóa bỗng nhiên xuất hiện một lão đạo nhân. Đạo nhân này tay cầm một lẵng hoa, ném lẵng hoa về phía Thanh Vân kiếm. Lập tức cả gió đen lẫn hàng vạn mũi mâu trong đó đều biến mất, Thanh Vân kiếm cũng nhỏ đi, rơi vào trong lẵng hoa.
Văn Trọng nhận ra lai lịch của lão đạo, sợ rằng Ma Lễ Thanh bị thua, vỗ Mặc Kỳ Lân lao ra khỏi trận, quát:
- Thanh Hư Đạo Đức chân quân, đừng vội thể hiện! Ngươi là người cõi tiên, sao không ở Thanh Phong sơn tiềm tu mà ngược lại còn đến trợ giúp nghịch tặc Cơ Phát!
Hóa ra lão đạo này chính là sư tôn của Hoàng Thiên Hóa, một trong mười hai kim tiên Xiển giáo, Thanh Phong Sơn Tử - Dương Động - Thanh Hư Đạo Đức thực quân. Đạo Đức Chân Quân nói:
- Văn thái sư, ngươi cũng là đạo đức chi sĩ, môn nhân Triệt giáo, sao không thấy số trời? Thương Trụ khiến thiên nộ nhân oán (trời nộ người oán), thiên hạ nổi dậy. Tây Chu ứng thiên thuận nhân (ứng ý trời, thuận lòng người), thiên hạ đều quy thuận Chu. Hôm nay bần đạo may mắn gặp dịp, không thể không ra tay một hồi, phân biệt phải trái.
Ma Lễ Thanh mất Thanh Vân kiếm, thừa dịp Thanh Hư Đạo Đức chân quân đang đối thoại với Văn thái sư, thi triển Bạch Ngọc kim cương trạc (cái vòng tay) đánh tới. Đạo Đức chân quân không chút hoang mang, lại dùng lẵng hoa thu lấy Bạch Ngọc kim cương trạc. Ma Lễ Thanh mất hết pháp bảo, không khỏi vừa sợ vừa giận.
Đạo Đức Chân Quân thu Thanh Vân kiếm và Bạch Ngọc kim cương trạc, cũng không công kích Ma Lễ Thanh mà ngược lại xuất hai kiện pháp bảo bay ra khỏi lẵng hoa, chậm rãi bay về phía Ma Lễ Thanh:
- Hai vật này xin trả lại vị Ma tướng quân, nhưng xin trả lại song kiếm của Mộc Tra sư điệt ta.
Ma Lễ Hồng thấy Đạo Đức Chân Quân chủ động trả lại pháp bảo cho huynh trưởng, cũng không để mất mặt trước hai quân, rung Hỗn Nguyên tán, xuất Ngô Câu kiếm ra, trả lại cho Đạo Đức Chân Quân. Hoàng Thiên Hóa được tiên thức phân phó, giao Toàn Tâm Đinh cho sư phụ, tiếp nhận Ngô Câu kiếm, trở lại Chu trận trao cho Mộc Tra. Mộc Tra vội vàng cảm ơn.
Đạo Đức Chân Quân tay trái nâng lẵng hoa, tay phải rút trường kiếm ra, chắp tay hướng Văn Trọng:
- Văn thái sư, xin cho bần đạo thưởng thức một chút đạo thuật Triệt giáo.
Bên cạnh Văn Trọng vang lên một thanh âm:
- Mười hai kim tiên quả là danh tiếng thật lớn. Tưởng rằng Triệt giáo ta không người sao?