Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần

Chương 323

Chỉ thấy bên cạnh Mặc Kỳ Lân của Văn Trọng có một vị đạo nhân đi ra. Đạo nhân này đầu đội ngư vĩ quan (mũ đuôi cá), thân mặc hồng bào viền vàng, mặt đỏ râu hồng, tướng mạo cực kỳ hung ác.

Văn Trọng nói:

- Sư huynh, Thanh Hư Đạo Đức chân quân là kim tiên, xin hãy cẩn thận.

Hóa ra vị đạo nhân này là sư huynh của Văn Trọng, sư phụ của Dư Hóa, Bồng Lai Nhất Khí tiên Dư Nguyên.

Dư Nguyên gật gật đầu xuất trận, ra đứng đối diện với Thanh Hư Đạo Đức chân quân. Nguyên bản hắn có tọa kỵ Thiên Niên ngũ vân đà (lạc đà đó mà), chỉ tiếc đã chết khi tầm bảo ở Đại Dư tiên sơn, hiện giờ chỉ có thể đi bộ mà thôi.

Dư Nguyên tùy tiện chỉ kiếm vào Thanh Hư Đạo Đức chân quân:

- Đạo Đức chân quân, ta là Nhất Khí tiên Dư Nguyên ở Bồng Lai đảo. Ngươi có bổn sự gì cứ việc thi triển ra đi!

Đạo Đức Chân Quân cũng không nói nhiều, vung trường kiếm lên. Hai người đánh nhau mấy hiệp, Đạo Đức chân quân âm thầm xuất Toàn Tâm Đinh đánh về phía Dư Nguyên, lập tức hào quang lóa mắt. Văn Trọng biết vị sư huynh này mặc dù tu vi tinh thâm nhưng tính tình lại đơn giản, quả thực là một người rất hồn nhiên. Lần này thấy Đạo Đức Chân Quân xuất ra pháp bảo đánh lén, không khỏi âm thầm kêu không ổn.

Toàn Tâm Đinh kia hóa thành một đạo kim quang, như tia chớp đánh trúng ngực Dư Nguyên. Dư Nguyên không được trang bị Siêu từ Minh Quang khải như tướng lĩnh Đại Thương mà chỉ mặc một kiện đạo bào, nhưng thân thể hắn còn lợi hại hơn cả khôi giáp. Chỉ thấy tia lửa văng tung tóe, Toàn Tâm Đinh không ngờ bị bắn ra, căn bản không hề tổn thương mảy may tới Dư Nguyên. Hóa ra, Dư Nguyên luyện bất phôi chi thể, mặc dù tứ chi tương đối yếu một chút nhưng đầu và thân thể đều là kim cương bất hoại, pháp bảo cũng khó mà gây thương tổn. Văn Trọng và Hồng Cẩm mấy người đều mừng rỡ, tán dương đạo pháp Dư Nguyên tuyệt diệu.

Đạo Đức Chân Quân thấy hôm nay Toàn Tâm Đinh liên tiếp thất bại, giật mình kinh hãi, thu hồi Toàn Tâm Đinh, định xuất ra Ngũ Hỏa Thất Cầm Phiến, lại nghe Dư Nguyên hét lớn một tiếng:

- Đạo Đức Chân Quân! Hãy tiếp Kim Quang Tỏa của ta!

Kim Quang Tỏa của Dư Nguyên dài một thước ba tấc, cũng kim quang chói lọi, lượn trên không trung, đánh tới Đạo Đức Chân Quân. Tay trái Đạo Đức Chân Quân mở lẵng hoa, Kim Quang Tỏa lại rơi vào lẵng. Dư Nguyên giận dữ, đem Hóa Huyết thần đao mới luyện được ra, ném về phía Đạo Đức Chân Quân. Đạo Đức Chân Quân hơi chủ quan, chỉ nghĩ Hóa Huyết thần đao cũng giống như Kim Quang Tỏa, lập tức lại thi triển lẵng hoa, chẳng ngờ không hề có tác dụng.

Lẵng hoa của Đạo Đức Chân Quân là một loại pháp bảo có tính thu dụng, nhưng bản thân có hạn độ, nếu pháp bảo của đối phương có địa vị và đẳng cấp cao hơn thì không thể thu được. Điểm này hoàn toàn khác với Lạc Bảo kim tiền. Diệu dụng của Lạc Bảo kim tiền chính là chặt đứt liên hệ của đối thủ với pháp bảo, hấp dẫn mà đánh rơi, bất chấp ngươi là tâm huyết luyện chế cũng không thể tránh nổi. Nhưng Lạc Bảo kim tiền cũng có điểm yếu chính là rất "Kén ăn", chỉ đánh rơi loại cao cấp hóa, còn pháp bảo binh khí thì lại không đánh được. So với Càn Khôn tán của Ma Lễ Hồng thì tương đương nhưng uy lực lại thua kém xa.

Nguyên bản lẵng hoa của Đạo Đức Chân Quân cũng là một kiện pháp bảo khó lường, nhưng Hóa Huyết thần đao này của Dư Nguyên lại được Sư phụ là Kim Linh Thánh Mẫu hiệp trợ, lấy bí thuật Triệt giáo, tổn hao rất nhiều tâm lực để luyện chế. Nếu xét về phẩm chất thì cao hơn hẳn lẵng hoa kia. Hóa Huyết thần đao này không gì sánh nổi, tiên nhân có tu vi từ trung giai trở xuống, bất luận bị vết thương lớn nhỏ thế nào, toàn bộ thân thể đếu hóa thành huyết thủy trong khoảnh khắc. Nếu là tu vi cao hơn cũng khó duy trì được lâu, cuối cùng vẫn là tử lộ khó thoát.

Hóa Huyết thần đao bay rất nhanh như một tia điện quang. Lẵng hoa của Đạo Đức Chân Quân lỡ nhịp, không thể né tránh kịp, lập tức trúng đao vào sườn, đau đớn hừ một tiếng, quay người bước đi. Dư Nguyên quả nhiên là người đại lượng, hoặc là cho rằng Đạo Đức Chân Quân hẳn phải chết không thể nghi ngờ nên không hề đuổi theo, thu hồi Hóa Huyết thần đao, đắc ý cười ha hả.

Khương Tử Nha thấy Đạo Đức Chân Quân sắc mặt xanh mét, vội hỏi:

- Sư huynh. Thương thế như thế nào?

- Vật kia… rất lợi hại…

Đạo Đức Chân Quân lắc lắc đầu, miễn cưỡng nói một câu, đã thấy từ miệng vết thương ở sườn chảy ra đầy máu đen, lấy đan dược đắp vào cũng không hề có tác dụng. Khương Tử Nha biết rõ đạo hạnh của Thanh Hư Đạo Đức chân quân, không thể tưởng được ngay cả hắn cũng bị thương đến nỗi này, còn lại ai có thể nào địch nổi Dư Nguyên?

Dư Nguyên kêu lớn về phía Chu trận:

- Thanh Hư Đạo Đức chân quân chẳng qua chỉ thế mà thôi, vậy mà cũng tự xưng là đạo sĩ sao? Còn dám tiến lên đánh một trận nữa không?

Cơ Phát thấy tiên nhân Khương Tử Nha mời đến bị thua, sĩ khí bên mình suy giảm, lúc này mới đánh mắt về phía La Già. La Già gật gật đầu với Cơ Phát, vung trường đao, chạy tới, quát:

- Ta là quan đốc lương La Già ! Dư Nguyên đừng vội càn rỡ, xem đánh !

Dư Nguyên nghe thấy tên La Già lạ lẫm, mặc dù nhìn qua có chút đạo hạnh nhưng chẳng qua cũng chỉ là quan đốc lương, trong lòng không hề coi trọng:

- Chỉ là một kẻ hèn mọn không sợ chết! Ta liền đứng bất động ở đây cho ngươi chém ba đao xem sao!

La Già mắt sáng lên, tiến nhanh đến. Dư Nguyên quả nhiên thành thật không lùi lại, cũng không công kích, ra vẻ " Ngươi cứ thoải mái chém ta". Văn Trọng đứng bên nhìn, lắc đầu: vị sư huynh này cái gì cũng tốt, chỉ có điều đầu óc hơi thẳng quá. Nguồn: http://truyenggg.com

La Già kiêng kị pháp bảo lợi hại lúc trước Dư Nguyên đã đả thương Đạo Đức Chân Quân, vốn định thi kế, không ngờ đối phương lại ngông nghênh bỏ qua ưu thế, ngược lại còn cho hắn chém ba phát, quả là gãi đúng chỗ ngứa. La Già âm thầm vận huyền công, định ba đao kết liễu tính mạng Dư Nguyên.

Chỉ thấy trường đao của La Già bay nhanh như gió, múa thành một đám mây vàng, cuồng phong nổi lên đầy trời, thanh thế kinh người, chém về phía Dư Nguyên. Văn Trọng nhìn thấy kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi quan đốc lương này lại có sức chiến đấu mạnh như thế. Uy lực một đao này có thể so với Thư Hùng song tiên của mình.

Đám mây vàng xẹt qua cổ Dư Nguyên giống như đụng phải một thứ gì đó cứng rắn, bị bật trở về. La Già lịch bịch lùi lại mấy bước, nhìn pháp đao của mình không ngờ lại xuất hiện một vết vỡ, không khỏi kinh hãi. Dư Nguyên không hề để ý, nói:

- Thứ nhất.

La Già lúc này mới biết sự lợi hại của bất phôi chi thân của Dư Nguyên, thét dài một tiếng, sau lưng mơ hồ bung ra hình đôi cánh lớn, kim quang lóe lên trên cánh, kết hợp một thể với trường đao, giống như một con chim khổng lồ, bắn thẳng tới hướng Dư Nguyên. Chim khổng lồ này đánh lên người Dư Nguyên nổ ầm một tiếng, chỉ thấy Dư Nguyên lảo đảo vài bước nhưng vẫn vô sự, chỉ có trên đạo bào xuất hiện vài vết rách, lại mở miệng nói:

- Đao thứ hai!

La Già nghĩ đến lúc trước đã to mồm trước mặt Cơ Phát, không thể nhịn nổi, bất chấp tất cả, biến thành một quái vật mặt chim thân người giữa không trung. Quái vật này mỏ nhọn sắc như mỏ ưng, vẻ mặt phẫn nộ, lộ ra răng nanh, dưới rốn cũng là hình tượng chim ưng, đầu đội bảo quan đỉnh nhọn, mặc áo choàng xẻ đôi, thân mang Anh Lạc Thiên Y, tay đeo vòng xuyến, toàn thân màu vàng, dang đôi cánh rộng mà đỏ thắm.

Quái vật thân người mặt chim này hé miệng, lục khí lượn lờ ngưng kết thành một châu tử (viên ngọc) màu lục. Trên thực tế, La Già đúng là Già Lâu La trong Tây Phương giáo bát bộ chúng, bổn tướng chính là một đại điểu, trên đầu có một cái bướu lớn, gọi là Như Ý châu. Truyền thuyết Già Lâu La điểu hót đau khổ, chuyên ăn thịt rồng. Mỗi ngày nó ăn từ một tới năm trăm con rồng nhỏ (lấy đâu ra mà lắm rồng thế?). Nó chết là vì tất cả các con rồng đều phun độc, không thể chịu đựng nổi, vì thế bay vật vờ vài lần, tới đỉnh núi Kim Cương Luân thì chết.

Trong bát bộ chúng, Già Lâu La đúng là khắc tinh của rồng. Vị Già Lâu La này mặc dù cũng lấy rồng làm thức ăn nhưng cũng không bị độc của rồng giết chết như trong truyền thuyết của đời sau mà đem độc tố đó ngưng luyện thành pháp bảo.

Hạt châu trước mặt này chính là Già Lâu La ăn thịt rồng, luyện thành Như Ý độc châu, cũng là pháp bảo cực mạnh của hắn.

Già Lâu La nghĩ thầm rằng dù sao Dư Nguyên cũng sẽ không chống cự, đơn giản phát huy độc tính cực mạnh của Như Ý độc châu, để độc châu chậm rãi bay về phía Dư Nguyên, định bố trí Thiên Độc đại trận, hãm Dư Nguyên vào tử địa.

Nào biết Dư Nguyên không đợi độc trận bày ra, huyết quang trong tay lóe lên, Hóa Huyết thần đao đã xuyên qua cánh bên trái của Già Lâu La. Già Lâu La gào thét một tiếng, ngã xuống đất, khôi phục thành hình người, cố nhịn đau kêu lên:

- Không phải ngươi nói cho ta chém ba đao…

Ánh mắt Dư Nguyên thẳng băng, nói một cách rất hợp tình:

- Ta chỉ nói cho ngươi ba đao, ai cho ngươi thi triển hạt châu kia!

Người ngốc cũng có cái lý của người ngốc, trong đầu đã nghĩ gì thì đến chết cũng không thay đổi. La Già mặc dù tự phụ tâm trí, tự cho mình là thông minh nhưng cuối cùng lại thua trong tay Dư Nguyên.

La Già nghe Dư Nguyên nói vậy, tức giận thiếu chút nữa hộc máu, đang muốn nói gì thì sức mạnh của Hóa Huyết thần đao đã phát tác, chỉ đành run lên, nói không ra lời, liều mạng dùng tàn lực bỏ chạy về trong trận.

Dư Nguyên thắng thêm một trận, lại càng đắc ý. Trong Chu trận có một người quát lên:

- Dư Nguyên đả thương huynh đệ ta, quả thực là đáng giận, hãy chờ La Na ta tới gặp ngươi đây!

La Na này mặt ngựa, thân hình cường tráng, trên đầu còn có hai chiếc sừng ngắn, binh khí là đoản chùy. Hắn cũng không nói nhiều, liền đi tới múa đoản chùy đánh Dư Nguyên. Dư Nguyên ỷ vào bất phôi chi thân, không hề né tránh, trường kiếm trong tay chém thẳng về La Na. La Na lập tức né ra. Dư Nguyên đang định thi triển Hóa Huyết thần đao, chợt thấy La Na uốn éo thân mình, phân thân thành một nữ tử dáng hình uyển chuyển, tướng mạo đoan trang, trên đầu chỉ có một sừng.

Trước mặt La Na bỗng xuất hiện hai cái trống gỗ, mà hai đoản chùy đã biến thành hai cái dùi trống nhỏ, gõ lên tiết tấu kỳ dị khiến tâm thần Dư Nguyên không tự chủ được, bị tiếng trống hấp dẫn. Cùng lúc đó, nữ tử nhẹ nhàng nhảy múa, thân thể linh hoạt, thỉnh thoảng lại tung bay trên không trung, dáng vẻ cực kỳ đẹp mắt. Quân tướng hai bên đếu mở trừng mắt xem – đây mà gọi là chiến trường sao?

Dư Nguyên càng lúc càng cảm thấy tâm thần không thể tự chủ được, bị tiếng trống khống chế, không thể kháng cự nổi, mà trong tiên thức truyền đến từng tiếng ca tuyệt vời của nữ tử. Tiếng ca này mang theo một loại sức mạnh huyền diệu khiến thần trí Dư Nguyên dần dần mơ hồ, cuối cùng không ngờ hôn mê trên mặt đất.

La Na này là Khẩn La Na trong Tây Phương giáo bát bộ chúng, có âm nhạc thiên tên là "Ca thần", có phân thân nam nữ thần thông, nam thì thiện cổ nhạc, nữ thì thiện ca múa, có khả năng mê hoặc nguyên thần. Dư Nguyên mặc dù ngoại công trác tuyệt, có bất phôi chi thân nhưng nguyên thần lại tương đối bạc nhược nên mới thất bại.

La Na và nữ tử kia đối diện cười, lại hợp làm một, đoản chùy trong tay nhắm đánh thẳng tới thiên linh cái Dư Nguyên, khói lửa bốc mù mịt, nhưng vẫn coi như không có gì.

Văn Trọng thấy Dư Nguyên thất thủ, vội vàng vỗ Mặc Kỳ Lân xuất trận, Thư Hùng song tiên thoát ra khỏi tay, quát:

- Chớ có đả thương sư huynh ta!

Đôi roi này nguyên là hai con giao long hóa thành, song tiên tuân theo âm dương, chia thành nhị khí, cực kỳ mạnh mẽ. La Na không dám đối địch, bắt lấy Dư Nguyên đang hôn mê chạy vào trong trận, nhưng lưng vẫn trúng một tiên, bong thịt gãy xương, cuối cùng vẫn bắt được Dư Nguyên chạy thoát trở về.
Bình Luận (0)
Comment