Ngài Fred! Tại Sao Là Em

Chương 36


Người thanh niên nhận lời cảm ơn của Trương Ý Nhi xong cũng không nán lại thêm giây nào mà phắng đi ngay lập tức, anh ta bị ánh mắt trong trẻo, nụ cười ngọt ngào đó làm cho tim đập lỡ mất vài nhịp.
Trong học viện này sinh viên nào cũng là quỷ dữ, anh ta lần đầu bắt gặp nữ sinh tại Phong Khởi thuần khiết và hiền dịu như vậy.

Có mấy lần anh ta còn suýt bị hồ ly tinh bắt ép, đe dọa may có chú “quản gia” kịp thời cứu giúp không thì tấm thân như tờ giấy trắng này đã bị lấm bẩn rồi, đến giờ nghĩ tới vẫn còn run rẩy.

Học viện này vừa đáng sợ, vừa đáng kính mà cũng vừa đáng để chiêm ngưỡng.

Việc anh ta được một chân làm bảo vệ ký túc xá là nhờ có quan hệ với họ hàng, phúc lợi tốt không gì sánh bằng, đã vậy hằng ngày còn được ngắm nhìn bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp của học viện, đó là cái nhìn ban đầu của anh ta, sau khi vào đây làm được vài tháng đã biến thành một người đàn ông vô cảm với nữ giới.

Nhưng anh ta vẫn thích công việc tại trạm gác, hằng ngày còn có một người bạn ngang ngang tuổi trò chuyện cũng không tệ.

Nữ nhân sao? Xin được phép trốn.
Hiện tại đang là giờ lên lớp của học viện, ký túc xá vắng tanh, trên đường đi Trương Ý Nhi vô tình gặp hai bạn nữ nhưng họ chỉ liếc cô một giây bằng ánh mắt không chút thiện cảm rồi lướt đi.

Cô nhớ mình đâu có một khuôn mặt nhìn vào là chán ghét đâu nhỉ?
Trong phòng càng im ắng, Trương Ý Nhi đoán tất cả đều đi học, đảo mắt vài lượt khắp căn phòng.


Ký túc xá bốn người ở, rộng rãi, sạch sẽ và sang trọng, máy giặt, tủ lạnh, máy sưởi đều có đủ.

Đến cả giường ký túc cũng lớn hơn và đẹp hơn so với ký túc xá của những trường khác.

Trương Ý Nhi thầm hài lòng, ánh mắt như đang tìm kiếm gì đó trên hai giường tầng nhưng rõ là hết hy vọng rồi, giường trống còn lại bên dưới chắc chắn là của cô, nhưng phía trên đang có một cái vali kích cỡ y như cái của Trương Ý Nhi.

Cô nghĩ có nên lấy nó xuống liền không? Trong phòng không có ai, mà tự động chạm vào đồ đạc của người khác khi chưa có sự đồng ý của họ là hành vi không tốt.

Cuối cùng cô đành thở dài kéo vali đến khu vực tủ quần áo, dọn vali trước đã, chỗ ngủ thì tính sau.
Tủ quần áo được thiết kế âm tường, trên cánh tủ đã dán đầy đủ họ tên của từng sinh viên, có bốn ngăn, ngăn cuối cùng đã sớm dán tên của cô rồi, nhìn vết mực in đậm rõ ràng chỉ vừa dán không lâu.

Nhè nhẹ mở ra, may mắn bên trong chưa bị chiếm đóng, bụi bặm cũng không có, cô lần nữa thầm hài lòng, vừa dọn quần áo vừa ngâm nga vài câu, thỉnh thoảng lại ngó mấy cái tên bên cạnh.

Mạc Thiếu Thư.

Lâm Lục Ngạt.


Lạc Quý Nhân.
Đã nhớ.
Lại tiếp tục ngâm nga vài câu hát, cửa bỗng kêu sập một tiếng.

Còn đang định lên highnote, may quá, chỉ kém chưa tới một giây.
Một cô gái để kiểu tóc tomboy màu nâu hạt dẻ không rõ là nhuộm hay bẩm sinh đã sở hữu.

Không biết là Mạc tiểu thư, Lâm tiểu thư hay Lạc tiểu thư? Trương Ý Nhi tay đang cầm một cái áo ngực màu hồng phấn vải ren, đủ bánh bèo sau vài giây hết hồn liền mỉm cười lên tiếng: “Chào cậu, tớ là Frederick Ý Ý vừa mới chuyển đến học viện.” Nói về cái tên này… ừm… cũng sến súa quá rồi.

Cơ mà ngài Fred bảo nó hợp với cô, không cho cô ý kiến, cứ thế hắn cho người chỉnh sửa toàn bộ hồ sơ của cô biến cô từ một cô nhóc Trương Ý Nhi xuất thân tầm thường thành công chúa của một gia tộc Anh lâu đời Frederick, còn là “thân thích” của người đàn ông có địa vị, có máu mặt bậc nhất tại thành phố S nói riêng và cả đất nước Trung Hoa nói chung - Frederick Nhược Đông.

Cô không ngờ tới ngài Fred sẽ làm tới mức này, cô hỏi là vì hắn chê bai thân phận của cô sao? Khi đó hắn cười khinh khỉnh mỉa mai: “Với cái thân phận của em nếu tôi không sửa đổi thì chỉ trong ngày đi học đầu tiên, đến cả một miếng xương của em cũng chẳng còn.” Lời nói ác nghiệt này khiến Trương Ý Nhi vừa giận mà vừa sợ.

Rồi hắn như vừa đấm vừa xoa lại an ủi: “Có thân phận này em sẽ dễ dàng thu phục lòng người hơn.”
Hắn muốn cô dùng bản lĩnh của mình để lôi kéo được nhân lực, Học viện Phong Khởi có rất nhiều bè phái, dù cô không muốn cũng phải theo bọn chúng mà kéo bè kéo phái, đó là quy luật bất thành danh của Phong Khởi.


Vậy nên mới nói Phong Khởi sẽ nuôi dưỡng con quỷ trong mỗi cá nhân mặc khác cũng giúp cho một kẻ yếu ớt trở thành bậc thầy của chính mình.
Tóc tomboy đeo cặp xách một bên hông, trên tay cầm chiếc điện thoại kiểu mới sành điệu, cô nàng đứng đó quan sát Trương Ý Nhi một hồi rồi gật đầu: “Chào.” sau đó không quan tâm gì tới cô nữa mà đi thẳng đến chiếc giường trống xách vali đi cất.
Ồ… hóa ra nó là của cô ấy.

Cơ mà cô còn chưa biết tên, phải biết tên để mà gọi chứ, dù tên tuổi thật sự không quan trọng lắm.
Trương Ý Nhi vứt cái áo ngực vào trong tủ trở lại ngó Tomboy đoạn đến gần cô ấy: “Ừm… cậu tên gì?”
Tomboy cất cặp xách không nhạt không mặn đáp: “Lạc Quý Nhân.”
Ồ… Quý Nhân… cũng hợp đấy.
“Vậy tôi dọn đồ tiếp đây.” Trương Ý Nhi cảm giác Lạc Quý Nhân không xấu, mắt nhìn người của cô xưa nay đều rất ổn, tuy cô ấy có vẻ không hòa đồng lắm thậm chí là lạnh lùng.

Là kiểu người ngoài lạnh trong ấm.
Sau đó trong phòng chẳng ai nói tiếng nào ngoài tiếng lạch cạch phát ra từ bàn phím laptop và tiếng dọn đồ đạc.

Cả hai đều không khó chịu với “người lạ”.
Cuối cùng cũng xong một chiếc vali, chiếc còn lại chủ yếu là tiểu thuyết, giáo trình và những dụng cụ dùng để vẽ tranh.
Lạc Quý Nhân liếc Trương Ý Nhi, cô nàng mảnh khảnh đang kéo chiếc vali màu đen nặng trịch đến góc học tập chung.

Thấy tại vị trí của mình có vài thứ linh tinh, Lạc Quý Nhân đặt laptop qua một bên rồi đứng dậy dọn mấy thứ đó đi dù chúng chẳng phải là của cô.
“Cảm ơn cậu nhé.” Trương Ý Nhi híp mắt cười, mấy cái răng nhỏ xinh, trắng bóc lộ ra thật khiến người ta không kìm lòng được mà nhìn đến ngẩn ngơ.
Lạc Quý Nhân lắc đầu, thu hồi lại tầm mắt, bên tai lại truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ của cô gái: “Quý Nhân học ngành gì vậy?”

Vừa lúc này cô cũng chạm phải mấy thứ trong vali của Trương Ý Nhi, lướt qua đã biết cô gái đó học chuyên ngành nào rồi, Lạc Quý Nhân đáp: “Tâm lý học.”
Trương Ý Nhi giật mình quay phắt người lại nhìn chằm chằm Lạc Quý Nhân.

Lạc Quý Nhân cũng bị động tác này của cô làm cho sững sờ, bộ tâm lý học có vấn đề gì hả? Phản ứng mạnh như vậy làm gì?
Cũng nhận thức được sự thất thố của mình, Trương Ý Nhi cười xòa, cô nói thật: “Tôi cảm giác những người học tâm lý rất giỏi, có thể nhìn thấu tâm tư đen tối của người khác.”
Hiếm khi Lạc Quý Nhân giao lưu với bạn học, lại còn là một cô nàng mới quen biết nhưng Trương Ý Nhi đúng là bạn học duy nhất không khiến cô chán ghét, tự nhiên nổi chút ý trêu đùa: “Đúng vậy, tôi có thể thấy rõ tâm tư đen tối của cậu lúc này.”
Tim giật thót.

Trương Ý Nhi cảnh giác dòm Lạc Quý Nhân một cái, sau đó lại bày ra cái vẻ quân tử ta đây chẳng hề nghĩ đến âm mưu đen tối gì.

“Không nha, nhiều khi cũng sẽ suy đoán nhầm mà.”
Lạc Quý Nhân bị bộ dáng đó của cô có chút muốn cười nhưng sự nghiêm túc và lạnh nhạt xưa nay không cho phép cô dễ dàng vui tươi, lại đặt laptop trên đùi vừa gõ phím vừa đáp: “Cậu đang muốn ngủ giường tầng trên.”
OMG… Trương Ý Nhi nuốt một ngụm nước miếng, kinh ngạc đến tròn mắt.

Nhưng cô không thừa nhận đâu nhé, còn mạnh miệng phản bác: “Tôi thích giường dưới nhé, dễ dàng đi lên đi xuống.”
Lạc Quý Nhân chỉ nhếch nhẹ khóe miệng rồi tập trung vào việc của mình mặc cho Trương Ý Nhi còn đang hầm hự dọn đồ.

Một cô gái thuần khiết, đến cả một tâm tư nhỏ cũng không thể che giấu sao có thể tồn tại một nơi cá lớn nuốt cá bé này được đây..

Bình Luận (0)
Comment