Gần 12 giờ trưa mà hai bạn cùng phòng cũng chưa trở về, Trương Ý Nhi vừa tắm ra vừa nghĩ chắc bọn họ đi ăn trưa rồi.
Bụng kêu lên vài tiếng ùng ục, theo phản xạ ngó cái người đang ôm laptop, bốn mắt đụng nhau, cô xấu hổ cụp mi vờ nói: “Quý Nhân, cậu…ý là…”
“Đi ăn thôi.” Lạc Quý Nhân thừa rõ cái tâm tư bé xíu xiu kia của cô nàng, sinh ra từ một dòng họ quý tộc lâu đời, là họ hàng của Frederick Nhược Đông tàn ác khét tiếng sao cô ấy vẫn thanh thuần và hồn nhiên đến vậy? Không lẽ là người nhà đã bao bọc cô ấy quá kỹ? Tự nhiên thấy bản thân đi lo cho bạn học mới, Lạc Quý Nhân bực bội vò mái tóc ngắn củn của mình rồi quơ lấy áo khoác đứng dậy.
Trương Ý Nhi sực tĩnh vội vàng mở tủ cầm theo áo choàng, nhiệt độ cuối năm đã đến mức báo động rồi, trong phòng có máy sưởi nên mới ấm áp, vừa ra bên ngoài đã run rẩy.
Lạc Quý Nhân rất cao, ít nhân phải 1m75 so với mặt bằng chung con gái Trung Quốc đã nằm trong diện cao rồi.
Trương Ý Nhi chỉ khoảng 1m65 hay 66 gì đó thôi, đã vậy còn mang dép thấp đi bên cạnh Lạc Quý Nhân đúng là trông chênh lệch không ít.
“Cậu là con lai sao lại giống như người thuần Trung vậy?” Lạc Quý Nhân dẫn Trương Ý Nhi đợi xe ba gác bên ngoài bãi đổ xe, lúc đi ngang qua anh chàng gác trạm còn mỉm cười chào cả hai, đặc biệt là ánh mắt thiện cảm anh ta dành cho Trương Ý Nhi, mới tới đã quen bạn mới trước cả cô nữa cơ đấy.
Bị ý nghĩ kỳ cục của mình dọa một trận, Lạc Quý Nhân khó chịu duỗi chân đá đá mặt đường có vài chiếc lá khô đã bị thấm nước sau một trận mưa lớn.
Trương Ý Nhi cười cười thầm đáp “tôi là giả” nhưng ngoài mặt thì trả lời thế này: “Tôi nhận gen của mẹ mạnh hơn.” Được lắm cô gái à, trả lời rất mang tính sinh học hóa đấy.
Lạc Quý Nhân cũng chỉ thuận miệng ngoài ra không nghi ngờ gì cả, gen ai mạnh hơn thì cũng chẳng liên quan đến cô đâu.
Xe ba gác chạy đến, cả hai chào ông chú lạ hoắc một tiếng trèo lên ghế sau.
“Từ đây đến căn tin khá gần, có thể đi xe đạp.” Lạc Quý Nhân nói, biết Trương Ý Nhi vừa nhập học còn chưa hay mấy chuyện này, cũng không ngại hướng dẫn cho cô ấy.
“Bãi xe đạp bên kia.” Cô hấc cằm về hướng Đông, là vị trí bên phải ký túc xá.
“Sau này muốn đi dạo cứ đến đó mượn xe là được, còn có thể đăng ký mượn theo tháng.”
Vậy thì quá tiện rồi.
Khoảng bảy phút sau đã đến khu căn tin cho sinh viên, giờ cao điểm nên khá đông.
Căn tin là một tòa nhà năm tầng, mỗi tầng có sức chứa một ngàn người, vẫn là màu nâu chủ đạo, khung kính bao quát xung quanh vừa hiện đại cũng vừa hơi hướng cổ điển.
Nào giống căn tin của trường học chứ, rõ ràng như một nhà hàng năm sao sang chảnh.
Trương Ý Nhi sống với Fredrerick Nhược Đông một thời gian cũng học được không ít lễ nghi của giới quý tộc, mà chính cô không nhận ra rằng vẻ ngoài và khí chất của cô không cần học đã có sẵn.
Như thể cô sinh ra đã là một tiểu công chúa được người người yêu mến và cung phụng.
Đó cũng là một trong những nguyên do Frederick không lo lắng thân phậncủa cô sẽ bị lộ tẩy.
Và đúng như hắn nghĩ, một sinh viên xuất sắc của chuyên ngành tâm lý học như Lạc Quý Nhân cũng không chút nghi ngờ nào, khí chất của Trương Ý Nhi hoàn toàn phù hợp với một tiểu công chúa được cưng chiều từ khi còn trong bụng mẹ.
Mềm mềm, trắng trắng nhìn là muốn bảo vệ.
“Sinh viên mới à?”
“Như thiên thần không lấm bụi thế.”
Ai đó lại nói: “Trông có vẻ vô hại.”
Có kẻ phản bác: “Biết đâu là hồ ly đội lốt thỏ ngây thơ.”
“Giống công chúa nhỏ quá, đáng yêu ghê.”
Phần quan trọng ai cũng tò mò: “Là quý tộc nào vậy?”
Mạc Thiếu Thư cùng bạn cô ta đang ăn cơm gần đó, nghe câu hỏi này liền chen vào: “Nhà Frederick.”
Ồ… đám sinh viên xung quanh đang hóng chuyện, Mạc Thiếu Thư vừa thốt lời không nhịn được mà kinh ngạc.
“Vậy xem ra không dễ chọc ghẹo đâu.” Truyền thống của đám quý tộc này là thích “chơi” người mới, nhưng nếu địa vị quá cao cũng khiến chúng e ngại.
Lỡ chơi quá trớn lại rước họa cho gia tộc nhà mình thì có đường chết.
Mạc Thiếu Thư cười khẩy nhắc nhở bọn nhác gan: “Quên nguyên tắc của học viện rồi à?”
“Nguyên tắc gì?” Cậu chàng kia nhíu mày nhất thời không nhớ rõ lắm nội quy của học viện.
Mạc Thiếu Thư bắt tréo chân, liếc hắn một cái khinh thường nói: “Bất cứ một giới quý tộc nào một khi đã đưa con em vào Phong Khởi phải ký kết một điều lệ: không xen vào sự giảng dạy, đào tạo cũng như hoàn cảnh tại học viện.
Điều này cũng có nghĩa dù cho sinh viên tự tử trong trường thì trường học cũng không chịu trách nhiệm.”
Lúc này cả đám mới chợt nhớ ra, đúng rồi, đã vào đây rồi thì dùng thành tích học tập mà đấu với nhau, căn cơ đằng sau cũng chả còn quan trọng, quan trọng là bè phái của bên nào mạnh nhất.
Hiện tại bè phái của Lạc gia là lớn nhất cũng đáng sợ nhất, tất cả các mặt bao gồm học tập, phong trào, thực hành,...!đều đứng đầu, cũng đúng thôi Phong Khởi là do Lạc gia làm chủ mà.
Tiếp theo là Mạc gia đồng hạng với Lê gia.
Nghe nói kỳ tới có người bên Ám Dạ nhập học nữa.
Lạc.
Mạc.
Lê.
Ám.
Frederick.
Dường như những quý tộc khét tiếng nhất đều đã hội tụ về chung một nơi và đó là Phong Khởi.
Một cuộc chơi hoành tránh có vẻ đang rục rịch ngẩng đầu rồi đây.
Học viện Phong Khởi đúng là ngày càng thú vị khiến người ta dù biết có khả năng sẽ bị thuần hóa thành ma quỷ vẫn muốn lao vào như con thiêu thân.
Quỷ hay người chung quy vẫn là do chính ta lựa chọn vào thời khắc thay đổi vận mệnh mà thôi..