Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 89

Edit: Lam Sắc.

Gió thổi cát vàng, mang khí lạnh của ban đêm nhuộm đẫm mọi nơi.

Thi thể binh lính Sùng Hưng và Quân Phi Tự hỗn tạp cùng một chỗ, đông nghìn nghịt kéo dài ra xa.

Lúc Quân Hoằng chạy tới nơi, cũng chỉ thấy một biển thi thể, trong mắt toàn màu máu. Mười vạn nhân mã sau lưng hắn đứng nghiêm nghị. Tuy bọn họ đều dày dặn kinh nghiệm sa trường, nhưng khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng hơn ngàn dặm, máu chảy thành sông, vẫn bị kinh động.

Quân Hoằng gần như là lăn xuống, không hỏi gì cả, bởi vì hắn thấy Phong Gian Ảnh đang điên cuồng. Hắn thật sự điên rồi, không ngừng tìm kiếm trong biển thi thể.

Trừ Diệp Tri ra, thì còn ai có thể khiến Phong Gian Ảnh thất thố như vậy chứ?

Quân Hoằng chỉ thấy máu trong người đều ngừng chảy. Hắn… vẫn tới chậm sao?

Diệp Tri, ta đến rồi, còn ngươi ở đâu chứ?

Quân Hoằng lắc lắc đầu: “Hắn nói là hắn sẽ còn sống, hắn nói rồi mà.” Hai mắt hắn sáng ngời: “Tìm Diệp tướng cho trẫm.”

Người như hắn, nếu đã nói là còn sống, thì nhất định sẽ còn sống.

Quân Hoằng chạy sang, mặc kệ khắp nơi đều là chân tay bị đứt, hắn quỳ xuống, từng bước từng bước lật xem. Nhưng mà, vẫn không phải, vẫn không phải…….

Diệp Tri, ngươi ở đâu chứ? Quân Hoằng chỉ thấy lòng càng ngày càng đau đớn. Giống như có vết nứt càng lúc càng lớn, lớn tới mức hắn thở cũng thấy đau đớn.

Hắn vươn tay ra, vô cùng run rẩy lật từng thi thể lên. Nó là một loại cảm giác vừa vui vừa buồn.

Vui là, may mắn không phải hắn; Buồn là vì còn chưa tìm được hắn.

Người đến còn có cả Tang Du và Giản Phàm. Là bọn họ biết tin tình thế Diệp Lạc nguy cấp, mới thông báo cho Quân Hoằng.

Nhưng bọn họ vẫn tới chậm.

Không phải con đường liên lạc Diệp gia chậm, mà vì Diệp Lạc vốn không tính là sẽ có viện trợ.

Nhưng mà đối với người Diệp gia thì giang sơn xã tắc cũng không quan trọng bằng Diệp Lạc. Cho nên, khi Tang Du tìm tới Quân Hoằng, bọn họ không quan tâm cái gì là đại cục, bọn họ chỉ quan tâm tới tiểu thư.

Trong mắt Tang Du tràn đầy tơ máu, nói với người bên cạnh: “Đi tìm phủ binh.”

Nơi nhiều phủ binh Diệp gia nhất, chính là chỗ tiểu thư.

Cho dù hắn tìm đúng phương hướng, thì trên chiến trường mấy chục vạn người, khi bọn họ tìm được thì cũng đã tới bình minh.

“Thập Ngũ ở đây.”

“Diệp Tấn ở đây.”

“…….”

Phong Gian Ảnh, Tang Du, Giản Phàm đều chạy sang.

Trách không được bọn họ vẫn không tìm ra, vì phủ binh Diệp gia đa số là chết ở trận doanh Quân Phi Tự. Bên cạnh mỗi người, đều có bảy tám thi thể địch.

Mà phủ binh Diệp gia trên cơ bản đều dựa lưng tốp năm tốp ba chết cùng một chỗ, đều bị thương trên mặt, không ai bị thương sau lưng cả.

Trong mắt Tang Du đầy nước, đây là phủ binh bọn họ, trong lúc lấy mạng mà đánh, luôn tuyệt đối tín nhiệm đòng bọn;

Đây cũng là phủ binh bọn họ, đối địch anh dũng, lấy trận chiến bi tráng nhưu vậy soạn ra truyền kỳ về phủ binh Diệp gia.

Thập Ngũ, Thập Lục, Thập Nhị, A Lục……. Từng người từng người một, đều được tìm ra.

“Tinh Dương!” Phong Gian Ảnh kêu thảm thiết một tiếng, lại vì giọng khàn khàn mà hạ thấp âm điệu.

Sau khi nâng Diệp Nhất, Diệp Nhị lên, thì phát hiện Diệp Tinh Dương dưới thân bọn họ. Hắn nằm úp sấp, kiếm để ở bên cạnh. Phong Gian Ảnh giơ tay ra kéo, mới phát hiện hắn đang ôm một người trong lòng.

“Công tử!” Hắn run run nói.

Hai chân Tang Du mềm nhũn quỳ xuống. Người Tinh Dương ôm trong lòng, dù chỉ lộ một cái đỉnh đầu ra, thì hắn cũng nhận ra đó là tiểu thư.

“Giản Phàm, mau gọi Giản Phàm tới xem.” Phong Gian Ảnh muốn ôm Diệp Lạc trong lòng Diệp Tinh Dương ra, lại không nghĩ tới Diệp Tinh Dương ôm rất chặt, căn bản kéo cũng không nhúc nhích.

Phong Gian Ảnh kéo mạnh tay hắn ra: “Tinh Dương, ngươi buông ra, chúng ta xem tình huống của công tử đã.”

Diệp Tinh Dương vẫn nhắm mắt, đã không xem thấy hô hấp nữa, nhưng hai tay của hắn, vẫn ôm chặt người trong lòng. Phong Gian Ảnh dùng cả hai tay cũng không kéo ra được.

Hai chân Tang Du vô lực, chỉ có thể dùng hai tay đi qua, hắn nhẹ giọng nói: “Tinh Dương, ta là Tang Du, chúng ta tới đón ngươi.”

Tay hắn nhẹ nhàng để lên người Diệp Tinh Dương: “Tinh Dương, ta là Tang Du, ngươi buông tay ra đi, để Giản Phàm xem cho công tử.”

“Tinh Dương, ta là Tang Du, chúng ta ở đây, công tử an toàn rồi.”

Tay Diệp Tinh Dương chậm rãi buông ra, nước mắt trong mắt Tang Du rốt cuộc cũng rơi xuống.

Diệp Lạc vẫn tốt, y phục nàng tuy đầy máu, nhưng trên người không có tới nửa vết thương, mà bọn Diệp Tinh Dương và Diệp Nhất, Diệp Nhị, lại đầy vết thương trên người.

“Cám ơn ngươi, Tinh Dương.” Bảo vệ tiểu thư tốt như vậy!

Giản Phàm buông hòm thuốc ra, hít sâu vài hơi, mới đặt tay lên mạch Diệp Lạc, tuy mạch đập rất chậm, nhưng vẫn có quy luật.

Hắn nghẹn ngào, mừng rỡ như điên: “Nàng không sao. Nàng còn sống. Nàng không so cả…….”

Giản Phàm luôn luôn lạnh nhạt lúc này lại vừa khóc vừa cười, nói không ra lời.

“Thế bao giờ hắn tỉnh?” Quân Hoằng vừa nhận được tin chạy tới, đi tới gần lại nghe được những lời này, sự căng thẳng nãy giờ đột nhiên thả lỏng, có chút vô lực thở dốc.

“Nàng chỉ bị suy kiệt quá thôi. Uống mấy chén thuốc, lại tĩnh dưỡng vài ngày là được.”

Quân Hoằng đi tới: “Ta mang hắn về.”

“Không được.“ Tay Tang Du co lại, ôm chặt Diệp Lạc một ít: “Là ta giao nàng cho Tinh Dương, ta sẽ trông nàng, cho đến khi nàng tỉnh.”

“Tinh Dương?”

Tang Du nhìn Diệp Tinh Dương một cái: “Đúng vậy, Tinh Dương, Diệp Tinh Dương, là phủ binh Diệp gia chúng ta.”

Lúc này, Giản Phàm đã đỡ Diệp Tinh Dương dậy, dựa vào người mình, đặt tay ên mạch ở cổ tay hắn, không có nhảy lên. Hắn ổn định nhịp tim đập, ngừng hô hấp, lại dò xét vài lần, mới tìm được sự nhúc nhích khe khẽ kia: “Tinh Dương, còn sống.” Hắn vừa mừng vừa sợ.

Nhanh chóng lấy ngân châm ra, đâm vào mấy huyệt của Diệp Tinh Dương: “Tinh Dương, ngươi phải sống, nếu không công tử tỉnh lại, chúng ta biết ăn nói sao với nàng?”

Lần này xuất chiến, phủ binh Diệp gia bao gồm cả Diệp Tinh Dương, tổng cộng có năm trăm mười tám người. Ngoài Diệp Tinh Dương, Diệp Thập Ngũ, Diệp Thập Lục và Diệp Tấn trọng thương, đang hôn mê ra, năm trăm mười bốn người khác, toàn bộ đều chết trận.

Quân Phi Tự quân vẫn đang duy trì thần thoại bất bại. Nhưng một trận chiến này, đã tổn hao quá nhiều nguyên khí. Trừ nhân mã ở lại bảo vệ kinh thành ra, thì toàn bộ tinh anh đều chết hết. Dù là thắng cũng là bại.

Diệp Tinh Dương thành danh sau một trận chiến, tiếc là năm trăm phủ binh của Diệp gia, nuôi mười năm hủy trong một ngày.

Hai ngày sau, Diệp Lạc tỉnh lại. Nàng ngồi dậy, trong khoảng thời gian ngắn, không biết mình đang ở đâu.

“Diệp Tri, ngươi tỉnh rồi à?” Người trông nàng là Quân Hoằng. Vừa thấy nàng ngồi dậy thì kích động chạy qua: “Ngươi thấy thế nào, có thấy không thoải mái không?”

Diệp Lạc lẳng lặng nhìn hắn, không nói một lời.

Quân Hoằng nóng nảy: “Làm sao thế, có phải bị đau không? Ta đi gọi Giản Phàm.”

Diệp Lạc cũng không nói gì, chỉ nhìn hắn vội vàng lao ra ngoài.

Rất nhanh, Tang Du, Giản Phàm và Phong Gian Ảnh đi vào theo Quân Hoằng. Giản Phàm ngồi bên giường, bắt mạch cho nàng, nhìn vẻ mặt của nàng, hỏi: “Công tử, ngươi thấy không thoải mái ở đâu?”

Diệp Lạc nhìn hắn, lại nhìn Tang Du, không nói gì.

“Giản Phàm, công tử sao rồi?” Tang Du hỏi.

Giản Phàm lắc đầu: “Không có gì đáng ngại, nhưng không biết sao lại thế này.”

“Không phải là Diệp Tri bị thương ở đầu nên ngốc rồi chứ?” Quân Hoằng cả kinh, vội vàng nhào tới, chỉ vào mặt mình, cẩn thận nhìn Diệp Lạc: “Diệp Tri, ngươi nhận ra ta là ai không?”

Diệp Lạc trừng mắt nhìn, một chưởng đánh vào mặt hắn.

“A!” Quân Hoằng hít một ngụm khí lạnh, bụm mặt nhìn Diệp Lạc.

Diệp Lạc cúi đầu nhìn tay mình, có thể cảm nhận được đau. Nàng nhẹ nhàng hỏi ra một câu, suýt nữa làm mấy nam nhân ở đây khóc to.

“Ta còn sống sao?”

Đúng vậy, nàng còn sống, nhưng phủ binh của nàng lại toàn bộ nằm xuống dưới đất.

Diệp Nhất, Diệp Nhị có võ công cao nhất trong số các phủ binh. Nhưng trên người bọn họ lại nhiều vết thương nhất. Nàng biết, bọn họ che cho nàng, nếu không, dựa vào việc hai người bọn họ đưa lưng về nhau kháng địch, tuyệt đối không có khả năng có nhiều vết thương trên lưng như vậy.

Bọn họ dùng sự im lặng mà bảo vệ nàng. Bảo vệ nàng chém giết vui vẻ nhẹ nhàng.

Còn cả Tinh Dương nữa. Tinh Dương của nàng. Diệp Lạc ngồi xuống giường, cầm tay Diệp Tinh Dương, nước mắt rơi như mưa: “Tinh Dương, ta vẫn còn sống, ngươi mở mắt ra nhìn ta đi.”

Diệp Tinh Dương, thân trúng vô số đao, trong đó có hai đao làm bị thương tâm phế, sớm phải khí tuyệt bỏ mình. Nhưng hắn vẫn còn sống, dùng chút sức lực cuối cùng mà ôm lấy Diệp Lạc, lấy thân thể mình để che giấu tung tích của nàng.

Hai ngày nay, hắn vẫn thở, nhưng cũng vẫn bất tỉnh.

“Tinh Dương, là ta đây. Tinh Dương…….” Nước mắt của nàng, một giọt lại một giọt rơi vào mặt hắn, tay hắn bỗng nhiên giật giật.

“Tinh Dương, Tinh Dương“ Diệp Lạc mừng như điên, lau nước mắt: “Tinh Dương, ngươi tỉnh lại đi.”

Giản Phàm vội vàng đâm mấy kim vào mấy huyệt đạo của Diệp Tinh Dương. Tang Du nhỏ giọng nói: “Sao rồi?”

Giản Phàm xoa mồ hôi trên trán, ảm đạm lắc đầu.

Diệp Lạc nhịn không được khóc to lên.

Lúc trước, ca ca rời đi, nàng đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Nhưng còn Diệp Tinh Dương ở trong lòng nàng, luôn là ca ca, bạn bè, đồng bọn bên cạnh nàng. Mất ca ca, nàng còn có Tinh Dương, mất Tinh Dương thì nàng còn có ai nữa?

“Tinh Dương, không cần rời khỏi ta. Tinh Dương, ta thực rất sợ. Tinh Dương, Tinh Dương…….”

Dù Diệp Lạc có kiên cường tới đâu, thì cũng chỉ là một cô nương chưa đến hai mươi. Diệp Tinh Dương vừa là ca ca, vừa là bạn, là chỗ dựa trong tiềm thức của nàng. Nay, khi nàng liên tục mất hai người thân nhất, làm sao có thể tiếp nhận sự ra đi của hắn chứ?

“Tinh Dương, ta không cần ngươi đi đâu.”

Tay Giản Phàm nhẹ nhàng đặt lên vai Diệp Lạc: “Công tử, để Tinh Dương an tâm đi đi.” Sở dĩ Tinh Dương còn chưa đi, chắc là do còn lo cho an nguy của tiểu thư, mà dùng dục vọng muốn sống mãnh liệt giữ lại một hơi thở cuối cùng. Tiểu thư như vậy thì sao hắn có thể nhắm mắt đi được?

“Không được, Tinh Dương, ta không cho ngươi đi, ngươi ở lại đi, ta không cần ngươi đi…….” Nàng không nghĩ được nhiều như vậy, nàng chỉ muốn Tinh Dương ở lại, cho dù đau khổ, cũng phải ở lại.

“Công tử.“ Phong Gian Ảnh vén rèm đi vào: “Phong Phi Tự đến đây.”

Hắn tới đây làm gì? Diệp Lạc đột nhiên đứng dậy. Lúc này, Quân Hoằng đi vào, phía sau hắn, là Phong Phi Tự và Vô Nhai.

Diệp Lạc nhìn chằm chằm Phong Phi Tự, hắn vẫn vô cùng tuấn dật như trước. Nhưng trong lòng nàng đã có cái gì đó bắt đầu khởi động, điên cuồng kêu gào ra ngoài.

Tay Diệp Lạc vừa lật, liền đánh tới chỗ Phong Phi Tự. Một chưởng kia, mang theo sát khí lạnh tận xương.

Phong Phi Tự vẫn không nhúc nhích, hai tròng mắt nhìn nàng mang theo sự phẫn hận đánh về phía hắn. Hắn im lặng nhìn nàng, thậm chí mắt cũng không có chớp.

Vô Nhai lại chắn trước mặt Phong Phi Tự, mở hai tay ra: “Chờ đã.”

Diệp Lạc cả kinh, chưởng gió đột ngột đổi phương hướng, đánh sang bên cạnh. Chỉ thấy ầm ầm nổ vang. Toàn bộ gian giữa doanh trướng vỡ tan, xung quanh đều là mảnh vụn.

Vô Nhai bị dọa cả thân đều là mồ hôi lạnh. Vừa rồi tiểu thư thật sự muốn giết Vương gia.

“Vô Nhai, tránh ra!” Diệp Lạc đứng lại, lạnh lùng quát.

“Không phải, Vương gia tưởng ngươi xảy ra chuyện, chạy suốt đêm về núi. Rất vất vả mới xin được Ngọc Hoàn Hồn, ngươi không biết…….”

“Vô Nhai, im miệng.” Phong Phi Tự quát hắn, đẩy hắn ra, đứng trước mặt Diệp Lạc: “Hôm nay ta tới là muốn đưa muội đi.”

Qua trận kinh hách này, hắn mới biết được rằng không có gì quan trọng bằng Lạc Lạc. Cái gì cũng có thể mất đi, nhưng chỉ có nàng là hắn không thể buông tay.

“Nơi này, vốn không phải nơi muội nên tới. Ta sẽ không dung túng cho sự tùy hứng của muội nữa.”

“Dung túng à?” Diệp Lạc cười chảy cả nước mắt: “Huynh muốn dẫn ta đi sao? Bây giờ huynh dựa vào cái gì mà nói với ta những lời này chứ.”

“Phong Phi Tự, ngươi đừng quên, bây giờ ngươi đang ở Thành Phụng Định của Sùng Hưng.” Quân Hoằng cũng nghiêm mặt nói.

Phong Phi Tự nhìn Quân Hoằng, nhẹ nhàng cười: “Lục Vương Gia quý quốc đã bày mưu đặt kế ký kết hiệp định ngưng chiến với Quốc Quân ta. Bổn vương ở biên quan, nằm ngoài tầm tay, không thể thay đổi được. Nhưng nếu hôm nay ta không thể bình yên trở về nước, thì mười năm vạn Quân Phi Tự còn ở Hoa Gian Quốc, sợ là ít ngày nữa sẽ đến đây thôi. Đến lúc đó, trách nhiệm của việc xé bỏ hiệp định là ở bên ngài rồi.” Nếu hắn dám tới một mình, đương nhiên không thể không chuẩn bị gì cả.

“Mặc dù là ký tên ngưng chiến, cũng không có nghĩa là ngươi có thể mang Thừa tướng của Sùng Hưng ta đi.”

“Thừa tướng à?” Phong Phi Tự cười cười nhìn Quân Hoằng: “Muội ấy không phải Thừa tướng của ngươi, muội ấy là nữ nhân của ta.”

“Phong Phi Tự!” Phong Gian Ảnh gầm lên một tiếng: “Ngươi thật ti bỉ.”

Quân Hoằng thấy buồn cười, Diệp Tri sao có thể là nữ nhân được. Hắn đã tự mình nghiệm thân rồi: “Phong Phi Tự, cho dù ngươi muốn làm chuyện gì, thì cũng nên tìm lý do tốt một chút. Trẫm dám đảm bảo, Diệp Tri hắn…….”

“Quân Hoằng!” Diệp Lạc nhắm mắt lại. Trong nụ cười đều là sự bất đắc dĩ và ưu thương. Nàng chưa từng nghĩ tới, thân thế của nàng sẽ bụ vạch trận dưới tình huống này. Nàng xoay người lại, bình tĩnh nhìn Quân Hoằng.

Vị đế vương trẻ tuổi này, đã ngày càng trưởng thành hơn, đã dần bày ra sự sắc bén, phong phạm chính nhân quân tử. Nhưng khi đối diện với nàng thì vẫn đơn thuần như trước, vẫn hoàn toàn tin tưởng và yêu nàng.

Phần tình cảm này trong suốt tinh thuần, không nhiễm chút bụi bặm, dù với thân phận địa vị của hắn, thật sự là đáng quý.

“Diệp Tri là ca ca ta. Ta là Diệp Lạc.” Nàng nâng tay lên, cởi dây buộc tóc, một đầu tóc đen rơi xuống: “Từ đầu tới đuôi, đều là ta.”

Quân Hoằng há miệng, lúng ta lúng túng không nói thành lời: “Ngươi, ngươi…….”

“Ta thật sự là nữ nhân.”

Doanh trại đã bị Diệp Lạc đánh hỏng. Binh lính đi tuần, và cả thị vệ của Quân Hoằng đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này. Thừa tướng văn võ song toàn, tài hoa vô song trong cảm nhận của bọn họ, lại là một nữ nhân sao!

Khương Võ ngã ngồi trên mặt đất, nửa ngày không đứng dậy được.

Quân Hoằng phản ứng lại rất nhanh, hắn đi về phía trước vài bước, một tay giữ lấy Diệp Lạc: “Cho dù là nữ nhân, ngươi cũng không thể đi theo hắn.” Là nam hay là nữ, không quan trọng, quan trọng là người ở trước mặt này.

Diệp Lạc có chút muốn khóc, lần này, không phải vì bi thương: “Được, ta không đi.”

Nàng nhìn Phong Phi Tự, lắc đầu: “Ta không đi.”

Phong Phi Tự nhìn bọn họ, trong mắt có chút phức tạp: “Nếu ta có thể cứu Diệp Tinh Dương thì sao?”

“Huynh nói cái gì?” Diệp Lạc thất thanh nói: “Huynh có thể cứu Tinh Dương à?”

“Đúng vậy, ta cứu Diệp Tinh Dương, điều kiện là muội đi theo ta.”

“Không được!” Tay Quân Hoằng căng thẳng, giữ chặt tay Diệp Lạc hơn.

Diệp Lạc im lặng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tinh Dương. Nàng không muốn đi, nhưng, nếu là vì Tinh Dương thì sao? Có thể để Tinh Dương sống lại, thì đó đúng là sự dụ hoặc quá lớn!

“Tiểu thư, chúng ta cùng đi đi, không cần xen vào thị phi nơi này nữa. Chúng ta lại cùng nhau đi khắp giang hồ, giống như lúc trước, được không?” Vô Nhai khẩn thiết nhìn nàng. Hắn biết, đối đầu với Vương gia, cũng là chuyện dày vò. Thế lực của Quân Hoằng cũng đã ra hồn, mà bây giờ chính là lúc nàng rút lui.

“Vô Nhai!” Diệp Lạc nhẹ nhàng thở dài: “Không bao giờ có thể như lúc trước được nữa. Năm trăm phủ binh của ta, quân đội của chúng ta, còn cả Thiết Diện của các ngươi, Quân Phi Tự. Ở giữa có nhiều sinh mạng, máu và nước mắt như vậy, lại sao có thể như lúc trước được nữa!”

Lòng của nàng đột nhiên bình tĩnh lại: “Sư huynh, ngươi định cứu Tinh Dương kiêir gì? Chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng thôi.”

Trên mặt Phong Phi Tự chậm rãi hiện ra vẻ tươi cười: “Trong tay ta có Ngọc Hoàn hồn, trong cơ thể Quân Hoằng có Hỏa phượng hoa, chỉ cần còn một hơi, là có thể cứu hắn.”

Diệp Lạc nhìn Quân Hoằng một cái: “Tin tức của Hoa Gian quốc quả nhiên linh thông. Giản Phàm, ngươi thấy sao?”

Giản Phàm cau mày: “Theo dã sử ghi lại, thì Ngọc Hoàn hồn và Hỏa phượng hoa liên hợp đúng là có thể khởi tử hồi sinh. Nhưng trên thực tế chưa có ai thử cả. Vì hai thứ này đều thuộc bảo vật của Hoàng thất hai nước.” Hắn cúi đầu, nhìn mặt Diệp Tinh Dương tái nhợt, trong mắt ngấn lệ: “Chúng ta đều muốn Tinh Dương sống, nhưng mà tiểu thư không ai hiểu rõ tâm tư Tinh Dương hơn chúng ta. Tiểu thư, ngươi để Tinh Dương đi đi.”

Nếu là Tinh Dương thì hắn là tình nguyện chết chứ sẽ không để tiểu thư chịu một chút ủy khuất.

“Nhưng ta muốn để Tinh Dương sống. Chỉ có còn sống, thì mới có hy vọng.” Diệp Lạc nhẹ giọng nói, nàng ngẩng đầu nhìn Phong Phi Tự: “Ngươi có mang Ngọc Hoàn hồn đến đây không?”

“Đúng vậy, ở trong lòng ta.”

“Không cần, tiểu thư!”

“Không được!”

“Không…….” Một tiếng này, yếu ớt vô cùng, rơi vào tai người nghe, lại như sét đánh.

“Tinh Dương!” Diệp Lạc phản ứng lại, xoay người phi tới trước giường, vừa mừng vừa sợ: “Tinh Dương!”

Diệp Tinh Dương thực sự mở mắt ra, nhưng cả người đều là mồ hôi, giống như linh hồn hắn đã cạn kiệt rồi: “Tiểu thư, không cần.”

Giản Phàm và Tang Du một phải một trái đứng ở đầu giường, đem hai cỗ chân khí chậm rãi truyền vào trong cơ thể Diệp Tinh Dương. Võ công của mấy người đều từ một chỗ, tất nhiên là dễ tiếp thu. Diệp Tinh Dương thở hổn hển mấy hơi, vẻ mặt dần dần tốt nhiều.

“Tinh Dương, Tinh Dương!” Diệp Lạc vui đến mức rơi nước mắt, không ngừng lau.

Diệp Tinh Dương gian nan nâng tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng: “Một gốc Hỏa phượng hoa đã lấy của tiểu thư mười năm, Tinh Dương không muốn để một quả Ngọc Hoàn hồn, vây khốn nửa đời sau của tiểu thư.”

“Có thể bảo vệ tiểu thư, ta rất vui vẻ!”

“Tinh Dương, ngươi không cần rời khỏi ta, Tinh Dương.” Diệp Lạc nắm tay hắn, áp lên mặt.

Ánh sáng trong mắt Diệp Tinh Dương chậm rãi tản đi: “Tiểu thư, ngươi phải tự do. Đồng ý với ta, tiểu thư!”

“Tinh Dương!” Diệp Lạc kinh hô.

“Đồng ý ta…….” Tay hắn chậm rãi rơi xuống.

Giản Phàm và Tang Du biến sắc, thu tay về.

Đúng lúc này, Quân Hoằng đi đến trước mặt Giản Phàm, vươn tay ra, kéo tay áo lên cao: “Máu của ta, thử một lần đi.”

Diệp Lạc quay đầu: “Tang Du, Phong Gian.”

“Dạ!”

“Bắt Phong Phi Tự!”

“Lạc Lạc, ngươi?” Tất cả mọi người đều ngây ngẩn, đặc biệt là Phong Phi Tự.

Diệp Lạc đứng dậy, tay đặt lên thanh kiếm bên hông: “Sư huynh, Ngọc Hoàn hồn này, ta nhất định phải có. Ngươi nói đúng, giang sơn này không phải trách nhiệm của ta. Ta cũng không quan tâm hiệp định gì cả. Ta là nữ nhân ta không xen vào những thứ đó. Người ta muốn quan tâm là Tinh Dương nhà ta.”

Nàng rút kiếm ra, ánh sáng lóe lên.
Bình Luận (0)
Comment