Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi

Chương 90

Edit: Lam Sắc.

Sợi tóc bay lên, trong ánh mắt đã có sát ý, tuy không sắc bén nhưng lại lạnh thấu xương.

Phong Phi Tự chưa bao giờ thấy Diệp Lạc như vậy, Lạc Lạc trong trí nhớ của hắn, vẫn luôn là tươi cười sáng lạn, hồn nhiên nhiệt tình.

Nhưng Vô Nhai, Vô Nhai làm bạn với Diệp Lạc nhiều năm nhất, lại lui lại vào lúc này. Hắn cụp mắt xuống, trong mắt nóng lên.

Ai cũng có giới hạn của mình, lúc này phủ binh Diệp gia là đối sự thương tổn lớn nhất của tiểu thư phải không?

Đương nhiên Phong Phi Tự sẽ không động thủ với Diệp Lạc, mặc kệ ai thua ai thắng, thứ làm cho hắn đau lòng là thái độ của Diệp Lạc.

Nàng lại rút kiếm ra với hắn sao?

Hắn nhướng mày, nhìn về phía nàng, không động đậy, cũng không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn nàng.

Kiếm của Diệp Lạc đã rút ra, lại chậm chạp không thể giơ lên.

Vì sao ba mũi tên của hắn có thể dứt khoát như vậy, còn nàng lại giơ kiếm lên với hắn cũng cảm thấy khó khăn chứ?

Tại sao bọn họ lại đi tới loại tình trạng này?

Cố nhịn không cho nước mắt rơi xuống, nàng ngẩng cao đầu: “Ta muốn Ngọc Hoàn hồn.”

Phong Phi Tự vẫn không động. Phong Gian Ảnh và Tang Du nhìn nhau, cũng chần chờ không dám động. Quân Hoằng không nhìn ai khác, hắn chỉ nhìn chăm chú Diệp Lạc, không hề chớp mắt.

Còn Diệp Lạc, sau thời gian ngắn ngủi, tay căng thẳng, đâm về phía Phong Phi Tự.

Phong Phi Tự không tránh không né, Diệp Lạc trợn tròn mắt. Trong nháy mắt, bước lệch sang bên mũi kiếm xoẹt qua vạt áo Phong Phi Tự.

Trong mắt Phong Phi Tự, có ý cười yếu ớt, nàng vẫn là không đành lòng.

Diệp Lạc bỏ kiếm lại, nhanh chóng xốc ý phục của hắn lên, vết thương được băng bó ở trên lưng lại chảy máu: “Làm sao huynh lại bị thương? Là ai làm?” Giọng nói cũng run run.

Vừa mới đến gần, nàng đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm, trên thế giới này, có ai có thể làm hắn bị thương chứ?

Phong Phi Tự cố chống thân thể lung lay. Diệp Lạc vội vàng đỡ lấy hắn. Hắn dựa vào trong lòng nàng, gương mặt tái nhợt không có chút hồng, hắn cười cười: “Không có việc gì, ta nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi.”

Nói xong, hắn nhắm hai mắt lại, khóe miệng có vẻ an tâm.

Đêm đã khuya, Diệp Lạc ôm chân ngồi ngoài doanh trại, Tang Du cho thêm ít củi lên đống lửa, lại im lặng lui ra.

Diệp Lạc nhìn ngọn lửa đang cháy, xung quanh rất im lặng, giống như cả thế gian chỉ có mình nàng.

Năm đó khi xuống núi, sư phụ từng nói, các đệ tử sau khi xuống núi, thì cả đời không thể về Thương Vụ Môn nữa. Trừ phi ông bằng lòng gặp, nếu không thì không được về.

Dù Ngọc Hoàn hồn có tác dụng khởi tử hoàn sinh, nhưng người được cứu phải còn hơi thở cuối cùng. Lúc ấy sư huynh nghĩ là nàng gặp nạn, không dám trì hoãn nhiều, nên cứ xông vào Thương Vụ Môn.

Ngọc Hoàn hồn Quốc Chủ Hoa Gian Quốc năm sư huynh lên núi đưa cho sư phụ, để sư phụ tậm tâm dạy bảo sư huynh. Vẫn luôn được sư phụ để trong phòng ngủ.

Sư huynh tự tiện xông vào, đã động chạm tới cơ quan trong đó, vô cùng nguy hiểm. Nếu không phải sư phụ giải cứu kịp thời, chỉ sợ hắn đã gặp bất trắc rồi.

Dù vậy, hắn vẫn bị trọng thương, sau khi lấy được Ngọc hoàn hồn, thì lập tức chạy về Phụng Định. Cho đến khi vào Thành Phụng Định, trông thấy Quân Hoằng, mới biết là nàng còn sống.

Vô Nhai nói, lúc ấy sư huynh vui quá mà khóc, nói là sau trận kinh hãi này, hắn mới biết rõ thứ gì không thể mất đi.

Vô Nhai còn nói, không phải là sư huynh cố ý dùng việc này làm khó nàng. Chỉ là hắn tiếc nuối phải chia cách với nàng một lần nữa, muốn vĩnh viễn ở cùng nàng mà thôi.

Diệp Lạc lấy tay che mắt.

Sư huynh thâm tình, nàng vẫn luôn tin tưởng. Nhưng vào lúc này, bảo nàng phải đi con đường nào đây?

Phía sau có tiếng bước chân vang lên, nàng không quay đầu lại.

Người đến choàng một cái áo choàng lên người nàng, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Ngươi sẽ đi cùng hắn sao?”

Diệp Lạc quay đầu sang, ánh lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt của hắn: “Quân Hoằng, ta biến thành Diệp Lạc, ngươi không có phản ứn gì saog?”

Theo lý mà nói, không phải là hắn nên vô cùng tức giận sao? Lừa gạt hắn lâu như vậy, lâu đến mức trong lòng nàng cũng sinh ra áy náy.

Quân Hoằng nhặt một que củi bên cạnh lên, tùy ý vứt vào đống lửa, rồi mới nói: “Ta đã hỏi Phong Gian Ảnh rồi. Là tự ta ngu ngốc.”

Nói tới đây, hắn không khỏi ảo não. Kỳ thật hắn đã có rất nhiều cơ hội phát hiện ra thân phận của nàng, nhưng đều bị hắn bỏ lỡ.

Hoặc là nói hắn chưa bao giờ nảy sinh lòng nghi ngờ về nàng.

Mặc kệ thế nào, hắn vẫn tự mắng mình trong lòng một phen. Một lát sau, hắn lại đột nhiên nhếch môi cười. Nếu Diệp Tri là nữ nhân, vậy thid sự cố kỵ trước kia chẳng phải là không tồn tại nữa sao?

Diệp Lạc không còn gì để nói. Nhìn Quân Hoằng ngồi đằng kia cười một mình, chẳng lẽ, nàng là nam hay nữ, cũng không quan trọng như nàng nghĩ sao?

“Diệp Tri, ngươi sẽ đi với hắn sao?” Tự mình mừng thầm xong rồi, hắn còn nhớ phải tiếp tục đề tài này.

“Quân Hoằng, ta là Diệp Lạc, không phải Diệp Tri. Trở thành Diệp Lạc, ta còn có thể làm Thừa tướng Sùng Hưng sao?” Diệp Lạc lạnh nhạt cười: “Trên chiến trường, trên triều đình, cũng không có vị trí của Diệp Lạc.”

“Không phải, Diệp Tri……..” Nhìn vẻ mặt của nàng, hắn dừng lại một chút, mới nói tiếp: “Diệp Lạc.” Hắn vươn tay ra, dùng sức nắm chặt tay nàng: “Cho dù không ở triều đình, không ở chiến trường, ta cũng muốn ngươi ở lại cùng ta.”

Ánh mắt của hắn trong bóng đêm sáng như sao trên trời: “Mặc kệ ngươi là Diệp Tri hay là Diệp Lạc, ta chỉ biết, người ta muốn, chính là ngươi. Ngươi là Diệp Tri, bày mưu tính kế giúp ta, trợ giúp ta bình định thiên hạ, tất nhiên ta rất vui sướng. Nhưng bây giờ ngươi là Diệp Lạc, mặc dù không thể làm Thừa Tướng. Nhưng chỉ cần ngươi ở cùng ta, ta cũng vẫn cao hứng.”

Hắn vươn tay nhẹ nhàng giữ chặt nàng: “Diệp Lạc, ngươi đừng đi với hắn, được không?”

Không phải hắn không hề hoảng hốt. Khi nàng là Diệp Tri, hắn cũng đã phát hiện tình cảm khác thường của nàng với Phong Phi Tự. Mà nay, hắn lại từ miệng Phong Gian Ảnh biết nàng và Phong Phi Tự hiểu biết nhau mười năm, yêu thương nhau mười năm.

Mười năm, cũng đủ làm nên một đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm.

Hắn không biết, hắn phải làm như thế nào mới có thể sánh bằng mười năm đó. Hắn nắm tay Diệp Lạc, nhẹ thì sợ không giữ được, nặng thì sợ nàng có gánh nặng.

“Diệp Lạc, ngươi ở lại đi.”

Ở lại sao! Ở lại thì lấy thân phận gì đứng bên cạnh hắn? Làm hậu hay làm phi? Hay còn làm một nữ nhân không rõ thân phận bên cạnh Hoàng Đế chứ?

Diệp Lạc rút tay về: “Bây giờ ta chỉ nghĩ làm sao để Tinh Dương tỉnh lại, những việc khác, tạm thời không muốn nghĩ đến.”

Nàng không dám quay đầu nhìn Quân Hoằng. Nhưng hiện giờ, ngay cả nàng cũng không biết phải đi con đường nào, thì làm sao có thể cho hắn đáp án được.

Phong Phi Tự vẫn cho Ngọc hoàn hồn, còn Quân Hoằng vẫn như thường lệ cho hai bát máu to, chẳng qua, sau trận này, hỏa phượng hoa trong cơ thể hắn xem như đã hết tác dụng.

Lúc Vi Kỳ đỡ hắn đi qua người Diệp Lạc, hắn nói: “Đáng tiếc về sau không dùng được nữa.”

Diệp Lạc vốn đang lo lắng Diệp Tinh Dương, vừa nghe thấy hắn nói, thì vừa tức vừa muốn cười: “Ngươi coi mình là dược nhân chắc.”

Quân Hoằng không trả lời, nhưng Vi Kỳ nhẫn nhịn đã lâu lại nói ra một câu: “Không phải ngươi vẫn lợi dụng Hoàng Thượng như vậy sao.” Hừ! Độc nhất phis nhân tâm!

Diệp Lạc vốn muốn phản bác, nhưng nghẹn nửa ngày chỉ nói ra được một câu: “Ngươi đi nghỉ ngơi đi!” Cẩn thận nghĩ lại thì lời Vi Kỳ nói không phải không có lý sao!

Ngay cả Gian Phàm đang chữa trị cho Tinh Dương cũng nhịn không được mà đỏ mặt. Đương nhiên, hắn cúi đầu nên không có ai phát hiện.

Một ngày một đêm, Diệp Lạc không hề ra khỏi lều, nàng trông Diệp Tinh Dương nửa bước cũng không rời.

Phong Phi Tự đến hai lần, nhưng chỉ đứng ngoài một lát, rồi im lặng rời đi.

Nam nhân như hắn, tất nhiên là hiểu đâu là thời cơ tốt.

Khi ánh bình minh lại xuất hiện, thì Diệp Tinh Dương cũng tỉnh. Trước mắt là một mảnh trắng xóa, cả nguoief có cảm giác là lạ.

Bên tai, không có tiếng hò hét quen thuộc, Diệp Tinh Dương giật mình, chiến trường, chém giết, còn có tiểu thư. Tiểu thư, tiểu thư đâu?

Trong lòng trống không, không phải là hắn đánh mất tiểu thư rồi chứ? Dùng hết khí lực toàn thân, hắn cũng không mở được mắt ra: “Tiểu thư!”

Giọng nói tràn đầy tuyệt vọng và sợ hãi, hắn nghĩ là hắn đang điên cuồng gào thét, nhưng không biết là chỉ có hắn mới nghe được hắn nói gì. Ngay cả Diệp Lạc ở ngay bên cạnh, cũng vẫn ghé vào đầu giường tiếp tục ngủ say.

“Tiểu thư, tiểu thư!” Hắn một tiếng một tiếng kêu, như vậy kinh hoảng.

Lần này thì Diệp Lạc đã tỉnh, mở mắt ra thấy Tinh Dương đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt vặn vẹo, thì vừa mừng vừa sợ: “Tinh Dương, ngươi tỉnh rồi à?”

Diệp Tinh Dương mạnh mẽ mở mắt ra, vừa thấy nàng, thì nước mắt liền rơi ra: “Tiểu thư?”

“Ừ, Tinh Dương, ta ở đây.”

Diệp Tinh Dương không để ý toàn thân đau đớn, duỗi hai tay ra, ôm Diệp Lạc vào trong ngực, khóc nói: “Tiểu thư……” Giống như là chỉ cần gọi như vậy, hắn sẽ không bất an nữa vậy.

Diệp Lạc không nói gì, chính vỗ về lưng hắn. Qua một lúc lâu, Diệp Tinh Dương mới tỉnh táo lại. Đương nhiên, hắn cũng nhớ ra chuyện lúc trước, hắn nhớ là lúc trước hắn đã tỉnh lại một lần: “Tiểu thư, ngươi không đồng ý với Phong Phi Tự chứ?”

“Không đâu, Tinh Dương bảo ta không được đồng ý, ta đương nhiên không dám làm trái rồi.”

Lúc này Diệp Tinh Dương mới yên lòng, cầm tay Diệp Lạc, chậm rãi nằm xuống. Diệp Tinh Dương bị thương nặng, không chống đỡ được bao lâu đã ngủ mất.

Lúc này Diệp Lạc mới vén rèm ra ngoài. Nàng cảm thấy bầu trời xanh hơn bình thường. Nhưng tâm trạng của nàng cũng không quá tốt vì Phong Phi Tự và Quân Hoằng đều đứng ở bên ngoài. Vẻ mặt đau khổ của Phong Gian Ảnh cộng thêm sự u oán chiếu thẳng vào nàng.

“Diệp Tinh Dương tỉnh rồi à?” Phong Phi Tự đi tới.

“Cái này huynh cũng có thể tính ra à?”

“Đương nhiên, nhìn vẻ mặt của muội là biết.” Trên mặt Phong Phi Tự mang ý cười.

Diệp Lạc cũng cười theo: “Sư huynh, chúng ta đi thôi.”

“Diệp Tri!” Quân Hoằng gọi nàng.

Diệp Lạc quay đầu: “Ta sẽ nhanh chóng trở về. Còn nữa, ta là Diệp Lạc.”

Phong Phi Tự nhìn nàng, ý cười trên mặt nhạt đi vài phần.

“Muội và Hoàng Đế Sùng Hưng có vẻ thiếu lễ nghi quân thần?” Đi ra ngoài một đoạn, hắn mới nói.

“Dạ, không có cảm giác sùng kính đối với hắn.“ Diệp Lạc thở dài một hơi: “Đúng rồi, sư huynh, vết thương của huynh đã tốt chưa?”

Phong Phi Tự đặt tay lên vai: “Y thuật của Phong Gian Ảnh rất tốt.”

“Sư huynh, ngươi ở trong Hoa Gian Quốc, có khỏe không?”

Phong Phi Tự “Hừ” một tiếng: “Bằng đám người đó, còn không làm gì được ta.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi ra xa quân doanh. Diệp Lạc dừng chân, nhìn hắn rồi do dự, bộ dạng muốn nói lại không dám nói.

Phong Phi Tự nhìn nàng thấy thú vị: “Lạc Lạc, ta rất ít khi thấy muội như vậy, có gì thì nói thẳng đi.”

Diệp Lạc cắn răng: “Sư huynh. Phong Tắc nhát gan, đố kị người tài, mà dục vọng quyền lực lại quá nặng, không thể trở thành một Quân Vương kiệt xuất được. Nếu huynh thực sự nghĩ cho Hoa Gian Quốc, thì không bằng thủ nhi đại chi.”

Người/ sự vật này thay thế người/ sự vật kia.

“Ta làm sao……..”

“Sư huynh.“ Diệp Lạc ngắt lời hắn: “Ta mặc kệ huynh đã từng đồng ý cái gì với hoàng huynh của huynh. Nhưng huynh không nên chỉ phụ trách một vị Hoàng Đế, mà huynh phải phụ trách toàn bộ dân chúng Hoa Gian Quốc. Ta nghĩ huynh hiểu rõ tư chất của Phong Tắc hơn ta. Huống chi, tình hình hiện tại không phải huynh làm gì hắn, mà là hắn chuẩn bị làm gì huynh đấy.” Diệp Lạc hiểu rõ, nếu có Phong Tắc gây khó dễ, thì Phong Phi Tự tuyệt đối có năng lực đánh một trânh với Sùng Hưng. Nay thất bại trong gang tấc, Quân Phi Tự lại tổn thất nhiều như vậy, thật sự là khiến người ta phải bóp cổ tay thở dài.

Nếu Phong Tắc hoàn toàn tín nhiệm Phong Phi Tự, mà không phải là sợ sau khi hắn lấy được Sùng Hưng thì hợp tác với Quân Nặc, ảnh hưởng đến địa vị của hắn thì trận chiến này tuyệt đối không thể dừng lại tại đây.

Im lặng một lúc lâu, Phong Phi Tự mới nói: “Lạc Lạc, muội nói với ta cái này, là vì không định đi cùng ta sao?”

“Sư huynh, ta không thể đi cùng huynh. Ít nhất thì bây giờ không thể được.” Diệp Lạc cúi đầu: “Năm trăm phủ binh của ta, máu bọn họ còn chưa hết ấm. Ta có thể hiểu cho huynh, nhưng không có nghĩa là chiến hữu của ta có thể chết không oán trách trong kế hoạch của huynh. Nếu lúc này, ta đi với huynh, thì đặt bọn họ ở đâu? Lại nói, bây giờ ta đi với huynh, thì Phong Tắc sẽ có thêm một cái cớ để đối phó với huynh. Chính huynh còn đang ở đầu sóng ngọn gió, sao ta có thể tăng thêm gánh nặng cho huynh được.”

Phong Phi Tự bình tĩnh nhìn nàng: “Quan trọng nhất là gì?”

Quả nhiên sư huynh rất hiểu nàng. Đúng vậy, còn một nguyên nhân quan trọng nhất: “Bây giờ ta không thể bỏ Quân Hoằng lại. Nếu ta đã hứa sẽ đi cùng hắn thì sẽ không bỏ chạy giữa đường. Đây là lời hứa của ta, cũng là trách nhiệm của ta.”

“Lạc Lạc. Muội có ý với hắn sao?” Cho dù không đến mức yêu, nhưng có động lòng sao?

Diệp Lạc ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt của hắn. Ánh mắt của hắn rất sâu, sau đến mức như muốn hút cả người đối diện vào, khiến đoius phương không thể nhìn rõ. Ánh mắt Quân Hoằng lại không như vậy, nó trong như nước suối, sáng như ánh trăng. Khi ở trước mặt nàng thì luôn luôn sáng ngời, dễ dàng nhìn rõ.

Tình cảm của hắn, sạch sẽ không chút tạp chất, luôn luôn đặt trước mặt nàng, chưa hề dao động, chưa từng thay đổi. Cho dù lúc đó nàng còn là Diệp Tri.

Khóe miệng Diệp Lạc,có ý cười mơ hồ: “Sư huynh. Ta chưa bao giờ gặp người như vậy. Rõ ràng là có địa vị cao nhất, xuất thân từ nơi ta cho là dơ bẩn, phức tạp nhất, nhưng lại có tình cảm trong suốt như vậy. Trong lòng hắn nhận định ta thì mặc kệ ta là nam hay nữ, mặc kệ ta giấu giếm hắn những gì, hắn vẫn cho ta tình cảm của hắn, sự tín nhiệm hoàn toàn của hắn. Sư huynh, ta không biết ta có rung động không, nhưng ta thừa nhận là ta bị hắn làm cảm động. Lúc ta cần sự yêu thương nhất, lúc ta cô độc nhất,lúc ta bất lực nhất, thì hắn đều ở bên cạnh ta.”

Trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, khiến Phong Phi Tự đau đớn. Hắn nắm chặt tay, nhìn Diệp Lạc nói tới một nam nhân khác bằng ánh mắt sáng ngời.

Hắn chưa bao giờ nghĩ là Lạc Lạc của hắn, sẽ yêu người khác. Hắn vẫn luôn nghĩ, dù hắn đi xa đến đâu, thì chỉ cần quay về, Lạc Lạc sẽ vẫn ở đó.

“Lạc Lạc, vậy ta thì sao?”

Với sự kiêu ngạo của Phong Phi Tự, thì nên quay đầu đi khỏi đây. Nhưng đối mặt với nữ nhân mà hắn yêu nhất cuộc đời này thì hắn vẫn muốn biết đáp án, cho dù trong miệng đã tràn đầy máu tươi.

“Sư huynh, từ ngày ca ca đi, ta đã bắt đầu cố gắng không yêu huynh nữa, cố gắng chỉ coi huynh là sư huynh mà thôi. Cho dù bây giờ chưa coi là thành công, nhưng mà sư huynh à, ta đã làm được rất tốt rồi.”

“Cố gắng không còn yêu ta nữa, lại cố gắng chấp nhận Quân Hoằng, đúng không?” Phong Phi Tự hỏi nàng.

“Phải.” Hai mắt nàng đẫm lệ nhưng vẫn trả lời hắn.

“Ta hiểu rồi.” Hắn xoay người đi, không quay đầu lại nữa.

Diệp Lạc nhìn bóng dáng của hắn đi xa dần, cho đến khi không còn trông thấy nữa.

Hắn và nàng, sau này đều phải tự sống cuộc sống của mình thôi.

Nàng chậm rãi đi về, quả nhiên Quân Hoằng vẫn đứng ngoài lều: “Ngươi về rồi à?”

“Ừ.”

“Hắn đi rồi.”

“Ta biết.”

Quân Hoằng đứng cùng nàng một lát, rồi mới nói: “Nếu là ta, ta sẽ không đi như vậy.”

Diệp Lạc quay đầu nhìn hắn, con mắt hồng hồng.

Hắn nói: “Nếu là ta, ta nhất định sẽ cướp ngươi đi.”

“Nếu không cướp được thì sao?”

“Thì ở lại, mặt dày mày dạn ở lại. Một ngày nào đó, ngươi mềm lòng thì sẽ đồng ý ta.”

Diệp Lạc không còn gì để nói: “May mà huynh ấy không phải ngươi!”

“Đúng, may mà hắn không phải ta. Nếu không ngươi không muốn rời khỏi hắn thì làm thế nào.”

Có người mặt dày như vậy sao? Diệp Lạc bị hắn chọc cho tức không muốn nói gì nữa: “Bỏ đi. Ta đi xem Tinh Dương.”
Bình Luận (0)
Comment