Ngàn Năm Trước Chuyến Tây Du (Dịch)

Chương 35 - Thánh Nhân Chi Khí Trên Hàm Cốc Quan

Dịch giả: Long Hoàng - Edit: Huyễn Hư

Hổ con dù chưa trưởng thành cũng đã có sức nuốt sống trâu.

Những lời này chính từ trích ra từ lời nói của một người gọi là Thi Tử.

Hắn họ Thi, cũng là bạn chí cốt của Vệ Ưởng, so sánh về tuổi tác thì hắn lớn hơn Vệ Ưởng vài tuổi.

Chỉ tiếc là Thụ Bạch Dương cũng không hề hiểu biết văn chương, bằng không hắn nhất định sẽ dùng những lời nói này để miêu tả về cảnh Doanh Quý Xương đang đứng ở trên Hàm Cốc Quan lúc này.

Giờ khắc này Doanh Quý Xương rất xứng đáng với những lời khen ngợi đó.

“Bạch tướng quân, không biết con đường mà Lão Tử từng đi qua là con đường nào? Bản công tử muốn nhìn xem để mở rộng tầm mắt?”

Nghe vậy, Thụ Bạch Dương tinh thần tỉnh táo, hướng Doanh Quý Xương, nói: “Thiếu công tử, truyền thuyết kể lại rằng Lão Tử tu vi cực kì thâm hậu, lúc cưỡi trâu đi ngang qua Hàm Cốc Quan, tử khí từ phía đông xuất hiện trải dài ba vạn dặm.”

“Cũng liên quan đến sự tích này, trước đây Doãn Hỷ đi ngang qua Hàm Cốc Quan ghé lại xem con đường này, nhất thời trong lòng xuất hiện linh cảm, nên viết ra được đại đạo văn chương gồm ba ngàn chữ!”

Vừa nghe Thụ Bạch Dương kể chuyện truyền thuyết, Doanh Quý Xương vừa đi vừa đáp lại. Hai người ngươi một câu ta một câu, nói chuyện trên trời dưới đất, bàn chuyện từ đông sang tây, nói chuyện rất hợp ý tỏ ra vô cùng vui vẻ.

“Công tử, chính là nơi này!”

Đứng ở trên một cái đài cao Thụ Bạch Dương dừng chân nói với Doanh Quý Xương: “Tới hiện tại, người của Đạo gia vì muốn chiêm ngưỡng truyền thuyết của tiên tổ nên ghé thăm nơi đây rất nhiều lần. Lâu dần, nơi này đã trở thành một danh lam thắng cảnh!”

“Bạch tướng quân, ngươi nên thu phí tham quan, nơi đây chính là lãnh thổ của Tần quốc, người của Đạo gia lại không có xem nước Tần của chúng ta ra gì, cũng không cần thiết giao hảo với bọn họ!”

Thuận miệng nói một câu, Doanh Quý Xương đi lên trên đài cao. Vừa mới bước ra một bước, đột nhiên hắn như có cảm giác hòa làm một thể với Hàm Cốc Quân. Một cảm giác kì diệu khó mà diễn tả, Doanh Quý Xương cảm thấy bản thân mình giống như đã trở thành một bộ phận của Hàm Cốc Quan.

Có lẽ vì hắn từ hệ thống đã lấy được sở học của Đạo gia, nhận được Đạo gia truyền thừa. Ngay lúc này trước mắt của Doanh Quý Xương hiện lên từng cột mây tím, cảnh này tựa như một bức tranh cổ xưa từ quá khứ đang dần dần hiện ra.

Phía bên trên bức tranh này, có một con trâu xanh đang ngẩng đầu lên mà hống dài, trên lưng con trâu chính là một lão giả tiên phong đạo cốt. Trong ánh mắt lão giả như nhìn thấu hồng trần, không bận tâm đến mọi việc trên thế gian.

Tràn ngập những đám mây màu tím hiện ra từ phía đông kéo đến, vây xung quanh thân hình của Doanh Quý Xương. Tuy rằng trước đó hắn đọc hết sở học của Đạo gia từ chỗ hệ thống, nhưng nhiều chỗ lại không hiểu. Lúc này đây hắn đang đốn ngộ, tất cả những thắc mắc đều trở nên rộng rãi thông suốt.

“Chuyện này là sao?”

Thụ Bạch Dương ngạc nhiên, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào chỗ Doanh Quý Xương đang đứng, trong lòng vô cùng khiếp sợ. Phải biết rằng người của Đạo gia thay nhau đến đây rất nhiều lần những không hề chiếm được thứ tốt gì, vậy mà thiếu công tử vừa tới đã lấy được truyền thừa.

Trong lòng suy nghĩ suy chuyển rất nhanh, Thụ Bạch Dương ra lệnh triệu tập quân lính nhanh chóng phong tỏa cả Hàm Cốc Quan.

Sau thời gian ba ngày, mây tím đầy trời mới dần dần biến mất. Doanh Quý Xương lúc này mới chậm chậm mở đôi mắt ra. Giờ khắc này toàn bộ máu chảy trong cơ thể hắn đã chuyển thành màu vàng, trong thời gian ba ngày lấy được cơ duyên này, hắn không chỉ đột phá Hoán Huyết lại càng thành công tiến nhập cảnh giới Luyện Thể, sau cùng là tiến vào cảnh giới Đoạn Cốt. (Ed: Khiếp, ba ngày mà tăng hai cảnh giới, lão tác giả cũng quá thiên vị a.)

Huyết dịch biến thành màu vàng, da thịt nhục thể cũng được bao phủ một tầng màu tím, xương cốt hóa thành màu bạch ngọc.

Bây giờ, Doanh Quý Xương cảm thấy trong thân thể mình như là đang có một con hung thú nằm ngủ say. Nếu là Bàng Quyên bây giờ mà đang đứng trước mắt hắn, chỉ cần một kiếm hắn liền có thể chém đầu Bàng Quyên.

Bước ra một bước, Doanh Quý Xương đi vào bên trong thành của Hàm Cốc Quan.

Doanh Quý Xương bây giờ đã dần dần khống chế được sức mạnh mới vừa tăng lên trong cơ thể, hắn rất rõ ràng suy nghĩ ban nãy chỉ là ảo giác nhất thời về sức mạnh bản thân đạt được khi tu vi tăng tiến. Bằng thực lực bây giờ của hắn, căn bản vẫn không phải là đối thủ của Bàng Quyên.

Thậm chí nếu như dám công khai đối chiến, hắn cũng chưa chắc là đối thủ của Thụ Bạch Dương đang đứng trước mặt.

“Thiếu công tử, người không sao chứ?”

Có chút chuyện khó mà nói thẳng được, do đó Thụ Bạch Dương chỉ đành nói bóng nói gió hỏi thăm một phen.

“Bản công tử không có việc gì!”

Doanh Quý Xương nhìn về Thụ Bạch Dương cười cười, rồi dặn dò một chút, nói: “Ta muốn ngươi phong tỏa chuyện xảy ra mấy hôm nay, không để cho bất cứ tin tức nào lọt ra ngoài, bản công tử không muốn kẻ khác biết được chuyện này.”

“Tuân lệnh thiếu công tử.”

Gật đầu đáp ứng một tiếng, Thụ Bạch Dương hướng tới Doanh Quý Xương vô cùng nghiêm túc, bảo đảm nói: “Xin thiếu công tử yên tâm, chuyện này Thụ Bạch Dương ta nhất định sẽ giữ kín như bưng!”

Giờ khắc này Thụ Bạch Dương nói ra đảm bảo như vậy cũng không phải bởi vì lời dặn dò uy hiếp của Doanh Quý Xương, mà là do hắn nhìn thấy được tiềm lực kinh người từ trên thân của Doanh Quý Xương.

Một người thiếu niên đạt được truyền thừa của Lão Tử, còn có những biểu hiện của Doanh Quý Xương tại trong An Ấp thành, chỉ cần hắn không chết sớm, sau này việc một bước lên trời chỉ còn là vấn để thời gian mà thôi.

........

“Ù ù......”

Chuyến hành trình đi Hàm Cốc Quan lần này, Doanh Quý Xương thật sự cảm thấy rất vừa lòng.

Tu vi tăng mạnh, nhờ vậy thời gian này hắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều tài nguyên tu luyện. Hơn nữa, con đường trường sinh của hắn đang theo đuổi chính là vô địch mà đi đến trường sinh, chứ không phải là một tên trường sinh giả dởm mà ai cũng giết chết được.

Câu nói này nghe qua giống như rất mâu thuẫn, nhưng thực ra đạo lý cũng rất dễ hiểu. Đó là bản thân Doanh Quý Xương vừa muốn vô địch khắp thiên hạ, lại cũng muốn đạt được trường sinh thọ ngang trời đất, trường tồn như nhật nguyệt.

Đây chính là trường sinh vô địch mà Doanh Quý Xương hướng tới.

Sau một ngày một đêm đi đường, xe của Doanh Quý Xương cuối cùng cũng tới thành Lịch Dương. Nơi đây dường như không có gì thay đổi, không khí vẫn như cũ ngột ngạt giống như là đang ấp ủ một trận đại sát.

“Chúng thần tham kiến thiếu công tử!”

Khắp triều đình Lịch Dương tự nhiên là biết được ngày Doanh Quý Xương trở về, Doanh Cừ Lương tự mình dẫn theo toàn triều văn võ bá quan đi ra trước cổng thành Lịch Dương để chờ, giờ khắc này, ngoại trừ hai người Doanh Quý Xương cùng Doanh Cừ Lương tất cả mọi người đều cúi đầu.

“Tam đệ, chuyến đi này ngươi đã vất vả nhiều rồi!”

Nhìn Doanh Cừ Lương cùng Thắng Kiền, Doanh Quý Xương sáng lạn cười, nói: “Vì Tần quốc ——!”

“Vì Tần quốc!”

.........

Bên trong Lịch Dương cung, Doanh Quý Xương cùng Doanh Cừ Lương và Thắng Kiền ba người ngồi xuống.

Lúc này tang lễ của Tần Hiến Công cũng đã xong, toàn bộ trên dưới Tần quốc cũng xem như vượt qua khó khăn dần dần hưng thịnh trở lại, Doanh Cừ Lương cùng Thắng Kiền đều là rất nóng lòng đang muốn làm nên một phen đại sự.

“Tam đệ, thành An Ấp như thế nào?”

Nhìn Doanh Cừ Lương, Doanh Quý Xương khẽ cười một tiếng, nói: “Rộng lớn hơn Lịch Dương gấp mười lần, phồn hoa, cũng giàu có thì càng gấp trăm lần. Nói cho cùng Lịch Dương chỉ là một thủ đô thứ hai. Nếu không phải nơi đây gần biên cảnh, có lợi cho chiến tranh, thì cũng không thể trở thành thủ đô của Tần quốc.”

Nghe vậy, Doanh Cừ Lương lại thử dò hỏi một lần nữa, nói: “Nhìn thấy tình trạng hiện tại của An Ấp, tam đệ nói xem thử, trong vòng mười năm chúng ta có thể cướp lại được Hàm Cốc Quan cùng với năm trăm dặm Hà Tây hay không?”

“Mười năm là quá ngắn, chuyện này quả thực không có khả năng, ít nhất cũng cần thời gian hai mươi năm!”

Doanh Quý Xương ánh mắt như kiếm, nhìn thẳng Doanh Cừ Lương, nói: “Ta biết trong lòng Quân Thượng đang suy nghĩ cái gì. Thế nhưng hiện giờ Tần quốc của chúng ta quá yếu, muốn làm đại sự không thể nóng vội. Vả lại bây giờ lục quốc Sơn Đông đang âm mưu, muốn hợp sức chia cắt Tần quốc chúng ta.”

“Bệ hạ, Tả Thiếu Soái là tướng tài nhưng không thích hợp trị quốc. Còn về phần Thượng Đại Phu Cam Long cùng Đỗ Chí tuy là nhân tài nhưng lại chỉ có thể kéo dài hiện trạng, không thể giúp Tần quốc quật khởi thoát khỏi tình huống khó khăn hiện tại!”

“Tần quốc của chúng ta cần phải thay đổi, phải có một nhân tài biến cải cách thi hành biến pháp. Chỉ khi Tần quốc triệt để biến hóa thay đổi lối cũ thì mới có cơ hội quật khởi, trong vòng hai mươi năm sau đủ sức mà đoạt được Hà Tây.”

“Biến pháp?”

Thắng Kiền ánh mắt chợt lóe, hắn không nghĩ tới Doanh Quý Xương lại có thể nói về phương diện này, vì thế hắn nhìn thẳng Doanh Quý Xương, nói: “Tam đệ, biến pháp quá khó khăn, khó như lên trời. Huống chi những nhân vật đại tài như Lý Khôi, thiên hạ hiếm có, khó tìm ra người thứ hai.”

“Đại ca, phóng mắt khắp nơi hiện nay Bách Gia Chư Tử có vô số hậu nhân, người người đều đang chứng tỏ khả năng của mình. Trung Nguyên này rộng mênh mông, Hoa Hạ to lớn vô cùng, nhân tài nhiều không kể hết, chỉ là chúng ta còn chưa gặp được mà thôi!”

Doanh Quý Xương thần sắc thản nhiên, hắn biết rõ trong lòng Doanh Cừ Lương đang suy nghĩ là chuyện này.

Chẳng qua là hắn hiện tại là vương một nước, có nhiều chuyện không tiện tự mình nói ra. Hắn cũng rất rõ ràng, điểm mấu chốt nằm ở chỗ quý tộc Tần quốc.

Bình Luận (0)
Comment