Ngàn Năm Trước Chuyến Tây Du (Dịch)

Chương 36 - Nếu Ai Dám Ngăn Cản, Giết!

Dịch giả: Long Hoàng - Edit: Huyễn Hư

Đề cập đến những người của Doanh thị công tộc, nụ cười trên mặt của Doanh Cừ Lương cũng hoàn toàn biến mất.

Trong khoảng thời gian này, Doanh Quý Xương không có ở đây, người của Doanh thị công tộc tạo cho Doanh Cừ Lương không ít phiền toái. Chính vì nguyên nhân này, cảm xúc của Doanh Cừ Lương đối với thái độ của những người thuộc thế tộc Doanh thị là vô cùng tức giận.

Chỉ tiếc là bây giờ Tần quốc rất cần sự hỗ trợ của Doanh thị công tộc, vì vậy mà dù cho Doanh Cừ Lương trong lòng cảm thấy không vui cũng đành phải nhẫn nhịn.

Nghe thấy khó khăn của Doanh Cừ Lương, Doanh Quý Xương cũng là hiểu rõ tình hình của hắn. Quyền lực hiện tại của Bệ Hạ cũng không phải là tuyệt đối. Tuy ở trên cương vị là kẻ cầm đầu một nước, thế nhưng Doanh Cừ Lương cũng chỉ vừa lên ngôi không lâu, căn cơ còn chưa ổn định.

Lại nói đến Tần Thủy Hoàng, hắn được mệnh danh là thiên cổ đệ nhất Đế, thế nhưng từ lúc ban đầu mới lên ngôi, hắn cũng gặp phải không ít khó khăn trắc trở.

Ở trong mắt của Doanh Quý Xương, Thủy Hoàng Đế mới là thiên cổ đệ nhất Đế, Tần quốc Quân Chủ hiện giờ không thể nào so sánh được.

Nói cho cùng, người này đã từng quét ngang lục quốc, một tay thống nhất toàn bộ Trung Nguyên, tự mình tạo ra một Hoa Hạ căn cơ vững chắc như bàn thạch. Sự nghiệp to lớn như vậy, không phải bất kì ai cũng có thể làm được.

..........

“Bệ Hạ, Tần quốc chúng ta nếu như muốn quật khởi một lần nữa cần phải có một chút thời gian để ổn định căn cơ. Hơn nữa, chuyện này còn phải chờ đợi thời cơ thật thuận lợi!”

Doanh Quý Xương ánh mắt chợt lóe, hướng tới Doanh Cừ Lương, nói: “Nhưng mà lần này, những kẻ đứng đầu của lục quốc Sơn Đông đều tề tựu tại Lâm Trạch, muốn chia cắt Tần quốc chúng ta. Đây là khó khăn ngay trước mắt, Tần quốc nếu muốn một lần nữa trở nên mạnh mẽ, nhất định phải vượt qua được cửa ải này.”

“Bệ Hạ, người vẫn nên suy nghĩ cách xử lý vấn đề này thì hơn!”

Nghe vậy, Thắng Kiền cũng lên tiếng mà hỏi: “Chúng ta vừa mới cùng Ngụy quốc ký kết hiệp ước hòa bình. Bây giờ, dù cho lục quốc muốn hợp tác phân chia Tần quốc chúng ta, hẳn là sẽ không làm đến mức quá đáng đi?”

“Giữa hai quốc gia thì làm gì có chuyện nhân nghĩa để nói. Chỉ cần Ngụy quốc lần này đạt được lợi ích đủ lớn, bọn họ hoàn toàn có thể đồng ý cùng lục quốc hợp tác phân chia Tần quốc chúng ta.”

Doanh Quý Xương dứt lời, quay sang Doanh Cừ Lương cùng với Thắng Kiền hai người, nói: “Để có thể đề phòng việc lục quốc chia cắt Tần quốc, chúng ta phải phái người đi tới An Ấp. Hơn nữa, còn phải đồng thời còn phái người tiêu diệt hết những kẻ ngáng đường trong khuôn viên Tần quốc.”

“Hiện tại, ta rất cần bế quan để củng cố tu vi, nên không thể giúp gì về chuyện này. Do đó tất cả đành nhờ vào Bệ Hạ cùng Tả Thiếu Soái!”

........

Khích bác, ly gián, cài vào gián điệp cùng mật thám.

Khi hai nước chuẩn bị nổ ra chiến tranh gay gắt, thì những việc trên chính là điều cơ bản nhất để chuẩn bị chiến tranh, cũng chỉ có cơ hội một lần duy nhất. Sau khi thăm dò được thủ đoạn của kẻ địch, thì chính là lúc toàn lực tấn công đánh giáp lá cà.

“Ừ!”

Gật gật đầu, Doanh Cừ Lương có chút băn khoăn, nhìn thoáng qua Doanh Quý Xương, nói: “Tam đệ, nếu như đang lúc xử lý việc này, người của Doanh thị công tộc nhảy ra gây cản trở thì nên làm như thế nào? Đối với việc này vi huynh cảm thấy thực sự có chút khó giải quyết?”

Về việc này trước đó Doanh Cừ Lương cùng với Thắng Kiền cũng đã thảo luận qua rất lâu, thế nhưng là chuyện này rất khó giải quyết bởi vì vậy không hề có kết quả. Giờ khắc này, nhìn thấy Doanh Quý Xương, Doanh Cừ Lương mang theo hy vọng hỏi lại một lần nữa.

“Nếu có người phản đối, giết không tha!”

Doanh Quý Xương xoay người, hướng tới Doanh Cừ Lương đạm nhiên cười, nói: “Bọn lão già trong Doanh thị công tộc nếu như thật sự cho rằng người của Hắc Băng Đài chúng ta chỉ để trang trí cho đẹp, có tiếng mà không có miếng, vậy thì xin Bệ Hạ cứ việc thẳng tay mà làm.”

“Được! Việc này cứ quyết định như vậy”

.......

Sau khi thân ảnh của Doanh Quý Xương rời đi không còn nhìn thấy nữa. Lúc này, Doanh Cừ Lương mới nhìn về Thắng Kiền mà hỏi: “Đại huynh, ngươi có nhận ra rằng tam đệ thay đổi rất nhiều?”

“Ừm!”

Hơi gật đầu, Thắng Kiền cũng suy nghĩ gì đó mà nói: “Hắn đã không còn giống như một tên thư sinh ôn văn nho nhã như trước, mà bản thân lại tản ra một chút khí phách thiết huyết sát phạt. Lúc trước khi đi sứ, tam đệ vẫn rất là ngây thơ, nhưng sau khi hắn trở về từ An Ấp, ta cảm giác thật sự nhìn không thấu con người hắn. Ta cảm giác, hắn như một biển sương mù, trong đầu hắn đang nghĩ gì ta không thể nào đoán ra được.” (Ed: Chỉ có tác giả mới nghĩ ra được thôi a.)

“Ta cũng cảm thấy như vậy!”

Doanh Cừ Lương cũng gật gật đầu, phụ họa: “Tam đệ hiện tại làm cho người khác có cảm giác sâu không lường được!”

........

Lúc này, Doanh Quý Xương cũng không có thời gian mà đi để ý xem người khác đánh giá hắn như thế nào. Sau khi dùng cơm xong, hắn trực tiếp tiến vào phòng của mình mà ngủ rất say.

Bởi vì lúc trước thời gian quá gấp khiến cho hắn không hề kịp chuyển ra bên ngoài hoàng cung Lịch Dương.

Lại nói cho đến bây giờ, hắn hoàn toàn không có tòa phủ đệ nào thuộc về bản thân ở bên trong thành Lịch Dương. Do đó phòng ngủ của hắn vẫn nằm trong hoàng cung.

Ngày hôm sau, Doanh Quý Xương mới dần dần mà mở mắt. Khi hắn còn chưa kịp tỉnh ngủ, thì lúc này một đứa nhóc con bỗng xuất hiện trong phòng của hắn, đứa nhóc này bộ dáng chỉ mới ba bốn tuổi mà thôi.

“Tiểu gia hỏa, ngươi không ngoan ngoãn đi học, tới chỗ ta làm gì?”

Giờ khắc này vừa mới từ trên giường lớn bước xuống, Doanh Quý Xương đứng thẳng người lên, cảm thấy hơi kinh ngạc, nhìn về đứa nhóc mà hỏi.

“Tam thúc, Phụ Vương bảo ta đến chỗ người để theo người học tập, không cho ta đến chính sự đường...”

Nhìn tên tiểu tử trước mắt này, Doanh Quý Xương lập tức nghĩ đến một người mà kiếp trước đã biết qua, Huệ Văn Đế của Tần quốc, Doanh Tứ. Hắn giết Vệ Ưởng, dẹp yên các thế tộc lâu đời, trở thành hoàng đế Tần quốc.

“Đi tìm mẫu phi của ngươi đi, tam thúc hôm nay có chuyện quan trọng cần phải ra ngoài, nên không thể dẫn ngươi đi chơi được!”

Tuy biết rõ tên nhóc trước mắt mình là ai thế những là Doanh Quý Xương hiện tại không muốn dẫn hắn đi theo. Dù sao bây giờ hắn vẫn còn cần người khác bảo vệ, làm sao lại có thể mang theo một đứa nhóc đi bên cạnh.

Lại nói Hắc Băng Đài, tuy rằng nghe tên rất khí phách, thế nhưng là nó cũng là một tổ chức ngầm. Những chuyện xấu xa xảy ra bên trong này không thích hợp cho trẻ con biết được.

“Tiểu Nguyệt, ngươi mang theo Thái Tử đi vào trong hậu cung!”

“Vâng.”

Quay đầu lại phân phó cho nha hoàn một tiếng, Doanh Quý Xương bắt đầu rửa mặt chải đầu, sau đó đi ra phòng ngủ.

Tuy đã mượn cớ để đưa Doanh Tứ đi, thế nhưng là Doanh Quý Xương cũng cần phải tìm Doanh Cừ Lương để nói chuyện một chút. Hắn biết rõ Doanh Cừ Lương có ý định gì, thế nhưng tiểu tử Doanh Tứ này vẫn còn quá nhỏ.

.........

“Doanh Quý Xương bái kiến Bệ Hạ, bái kiến Tả Thiếu Soái!”

Bước vào trong chính sự đường, Doanh Quý Xương hướng về hai người Doanh Cừ Lương cùng Thắng Kiền, thi lễ một cái rồi nói: “Bệ hạ vừa rồi Tứ nhi tới gặp ta, hắn nói ngươi có chuyện muốn tìm ta?”

“Ừ!”

Doanh Cừ Lương cười cười, nói: “Ta đã lập Tứ nhi làm Thái Tử, tương lai hắn sẽ là người chấp chưởng cả Tần quốc. Nhìn khắp cả triều đình hiện tại, vi huynh chỉ cảm thấy tam đệ là người thích hợp nhất có thể dạy dỗ hắn.”

“Đại huynh của chúng ta chính là một võ tướng, còn ta thân là Quân Chủ một nước, sự vụ phải làm quá nhiều, không có thời gian để dạy dỗ bọn hắn!”

Nói tới đây, Doanh Cừ Lương lại đổi giọng, nhìn chằm chằm Doanh Quý Xương cười, nói: “Ngươi cũng không hy vọng rằng đám cháu của mình đều là những kẻ phế vật ha?”

“Dạy một người cũng là dạy, hai người cũng là dạy!” Thắng Kiền đột nhiên tiếp lời, hướng tới Doanh Quý Xương, nói: “Tam đệ, nhà ta cũng có một đứa nhóc, sau này liền nhờ ngươi dạy dỗ hắn một chút!”

“Đại huynh, Bệ Hạ, không phải ta không muốn dạy bọn hắn, thế nhưng là chúng còn quá nhỏ!”

Doanh Quý Xương chỉ biết nở nụ cười khổ. Hắn đúng là không nghĩ tới rằng Thắng Kiền lúc này còn chen vào một câu, huống chi Doanh Cừ Lương đã nói tới mức này rồi, chẳng khác gì đẩy hắn vào góc tường, muốn từ chối cũng không được.

“Việc trước tiên liền để người khác dạy chữ cho bọn hắn đi, sau khi biết chữ rồi những việc khác ta sẽ tự mình dạy bọn hắn!”

Cuối cùng, Doanh Quý Xương vẫn phải bất đắc dĩ mà đồng ý.

Hắn trong lòng rất rõ ràng, hiện giờ Tần quốc quá khó khăn, rất cần nhân tài đến để chống lên mảnh thiên địa này. Hơn nữa mấy tên nhi tử của Doanh Cừ Lương cùng Thắng Kiền cũng không phải là hạng tầm thường.

Trên đường tu luyện dài dằng dặc, tiện tay dạy dỗ một chút mấy đứa trẻ cũng không quá mức khó khăn.

Cứ như vậy, hắn cũng đã có lý do đường đường chính chính yêu cầu triều đình cung cấp linh dược cho bản thân tu luyện tăng lên tu vi.

“Ha ha ha...”

Cười lớn một tiếng, Doanh Cừ Lương đối với Thắng Kiền, nói: “Đại huynh, xem đi, ta đã nói tam đệ nhất định sẽ đáp ứng, căn bản không cần Tứ nhi cũng đi quấy rối một phen.

Bình Luận (0)
Comment