Dịch giả: Long Hoàng - Edit: Huyễn Hư
“Ừm!”
Gật gật đầu, Doanh Cừ Lương thần sắc nghiêm nghị, tự hỏi hồi lâu: “Tam đệ, về việc lên triều vào ngày mai ở trong triều đình, đối với các thế lực giang hồ ngươi có dự định gì không?”
“Tùy cơ ứng biến, phải xem xét sau đó mới quyết định!”
Thần sắc của Doanh Quý Xương rất nghiêm trọng, dù sao thực lực bản thân thua xa đối phương, sử dụng càng nhiều mưu kế cũng không hề có tác dụng.
Một tên lực sĩ có thể đánh ngã mười tên thư sinh, đạo lý này tuy có chút thô thiển, nhưng mà lại rất đúng. Chỉ cần người đủ mạnh thì hoàn toàn có thể dùng sức lực nghiền nát âm mưu quỷ kế.
Thế lực trong giang hồ lúc này lớn đến mức không thể cản, lực lượng rất mạnh. Tần quốc bây giờ đang gặp phải hoàn cảnh khó khăn vô cùng, trước mặt thì có giang hồ hỗn loạn phân tranh không ngừng, sau lưng thì có lục quốc âm hiểm như hổ đói rình mồi lúc nào cũng sẵn sàng cắn lén một nhát chí mạng.
Tình trạng hiện tại có thể hình dung thành “ngàn cân treo sợi tóc” cũng không phải nói quá.
Ở tình huống hiện tại, Tần quốc chính là sợi tóc, còn những kẻ kia chính là áp lực nặng ngàn cân. Bọn họ là hẻ yếu thế, chỉ có thể ngồi im xem biến hóa, mà không thể nào làm kẻ đặt ra quy tắc.
Tần quốc bây giờ căn bản là không hề có thực lực để làm gì!
Trong lúc này, bọn hắn chỉ có hành sự tùy theo hoàn cảnh, nhân lúc hỗn loạn này tìm ra phương pháp giải quyết, giúp cho Tần quốc đạt được lợi ích lớn nhất.
“Được!”
Đạo lý này Doanh Cừ Lương cũng rất rõ ràng, nguyên nhân chính là vì như thế, đối với cách làm Doanh Quý Xương đưa ra, hắn cũng rất đồng ý: “Tam đệ, ngươi chắc chắn mấy phần?”
“Không đến ba phần!”
Nói tới đây, Doanh Quý Xương đột nhiên quay đầu hướng tới Doanh Cừ Lương nhoẻn miệng cười: “Bệ Hạ, kỳ thực mà nói, trận tranh đoạt này nếu như chưa đến thời khắc cuối cùng, không ai đoán được kẻ nào sẽ thất bại, cũng không ai dám tự tin nói mình là kẻ chiến thắng cuối cùng.”
……
“Đi thôi, ta đưa ngươi đi gặp Hắc Bá!”
Liếc mắt nhìn thoáng qua Doanh Cừ Lương một chút, Doanh Quý Xương lắc lắc đầu: “Bệ Hạ người cũng không cần tốn công dẫn ta đi, để Hắc Ngọc làm thay được rồi. Việc quan trọng bây giờ người nên làm là suy nghĩ cách ứng đối với các thế lực giang hồ trong triều ngày mai, cũng như cách đối phó với lục quốc…”
Nghe vậy, Doanh Cừ Lương cũng là gật gật đầu: “Như vậy cũng được! Trong thời gian này, Tần quốc đúng là nguy cơ bao vây tứ phía, vậy ta cũng không đi nữa.”
……
Rời đi thư phòng của Quân Thượng, Doanh Quý Xương một đường đi ngang qua Lịch Dương cung. Mãi cho đến trung tâm hoàng cung mới gặp được một tòa viện nhỏ đã lụi bại rất lâu, so với Lịch Dương cung thì nơi này quá mức hoang tàn, cỏ dại mọc khắp nơi, có vài phần hương vị của thiên nhiên.
Nếu như so sánh thì Lịch Dương cung là một tòa cung điện nguy nga tráng lệ, còn nơi đây chỉ là một căn nhà tranh giản dị!
“Phụ thân, thiếu công tử tới chơi!”
Hắc Ngọc tiến lên trước hai bước, nhìn vào cửa phòng trước mặt đang đóng chặt cúi người xuống mà nói.
“Hắc Bá, Doanh Quý Xương cầu kiến!”
Lúc này, Doanh Quý Xương cũng khom người hành lễ, Hắc Bá bảo hộ Tần quốc, bảo hộ gia tộc của hắn, làm công tử của Tần quốc, tộc nhân của Doanh thị công tộc, Doanh Quý Xương hiên nhiên nên tỏ ra sự tôn trọng của bản thân.
“Kẽo kẹt!”
Cửa phòng tự mở ra, một thân ảnh mặc quần áo thô xuất hiện trong sân, mái tóc hoa râm, trên thân mang theo một chút khí tức tang thương, tuổi tác cũng đã rất cao.
Bên trong con mắt của hắn mang theo sự tang thương và sâu thẳm. Hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Doanh Quý Xương: “Thiếu công tử, đã lâu không gặp, ngươi bây giờ đã lớn như vậy rồi!”
Nghe được Hắc Bá cảm khái, Doanh Quý Xương suy nghĩ rất nhanh, trong ký ức rất lâu trước đây khi hắn còn nhỏ, một bóng người già nua mà tràn đầy ấm áp hiện ra.
“Là ngươi?”
Giờ khắc này, Doanh Quý Xương có chút khiếp sợ, không phải là chưa từng gặp qua Hắc Bá, mà trước đây khi hắn còn nhỏ thì ngày ngày đều ở cùng với Hắc Bá.
Cho tới nay, Doanh Quý Xương đều cho rằng người thị vệ già kia đã chết rồi, lại không ngờ tới, người đó vẫn luôn còn sống, lại càng là thủ hộ thần của Tần quốc.
Nghe vậy, Hắc Bá đạm nhiên cười, những nếp nhăn trên khuôn mặt lão cũng nhúc nhích như một đóa hoa cúc đang nở rộ: “Xem ra thiếu công tử đã nhớ ra lão già này rồi! Hắc Ngọc ngươi lui đi trước đi!”
“Vâng, phụ thân.”
……
Sau khi Hắc Ngọc rời đi, Hắc Bá nhìn Doanh Quý Xương, nói: “Thiếu công tử hiện giờ trong cơ thể khí huyết tràn đầy, dù cho còn chưa tới được cảnh giới Luyện Khí thì cũng chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi.”
“Không biết lúc này thiếu công tử đột nhiên tới tìm lão phu là có chuyện gì?”
“Hắc Bá, hiện giờ thế cục triều đình rất bất ổn. Bên ngoài thì có lục quốc nhăm nhe có ý đồ chia cắt Tần quốc chúng ta, Bệ Hạ lên ngôi chưa được bao lâu, uy vọng không đủ, lòng dân bàng hoàng. Hơn nữa hiện giờ các thế lực trong giang hồ đã tiến vào Lịch Dương.”
“Ta tính toán cử hành một buổi đấu giá hội, trong đó sẽ có bán dược thủy phụ trợ tu luyện. Ta đoán nhất định sẽ có một trận phong ba nổi lên, nếu như Hắc Bá không xuất hiện thì khó mà có người khống chế được cục diện!”
Nói tới đây, Doanh Quý Xương nhìn thẳng Hắc Bá, nói: “Cho nên, Doanh Quý Xương muốn mời Hắc Bá tọa trấn đấu giá hội, để đảm bảo đấu giá hội có thể thuận lợi tiến hành.”
“Chuyện này vốn không phải việc gì lớn. Nếu là lúc bình thường, lão phu sẽ đồng ý giúp ngươi, thế nhưng bây giờ ta có thương thế trong người. Nếu như giao thủ với người khác, thương thế sẽ tái phát, bản thân chắc chắn gặp phải phản phệ, chuyện này…”
Hắc Bá lắc lắc đầu, lời nói cũng hắn rất bình tĩnh, nhưng là ý từ chối đã rất rõ ràng. Nhiệm vụ của hắn chính là bảo vệ Doanh thị nhất mạch, bảo vệ cả Tần quốc chứ không phải là bảo vệ một mình Doanh Quý Xương.
Nghe vậy, ánh mắt của Doanh Quý Xương lập loè một chút, hắn đã đoán trước được câu trả lời của Hắc Bá sẽ là như vậy. Nếu như hắn vừa mở lời mà Hắc Bá đã dễ dàng đáp ứng thì đó mới là chuyện không bình thường.
Suy cho cùng thì cũng không trách được Hắc Bá, nói dễ nghe thì nhiệm vụ của hắn là bảo vệ Doanh thị nhất mạch, nhưng thật ra chính là bảo về một mạch nối dõi của Quân Thượng Tần quốc. Mà hiện này người cầm quyền cả Tần quốc chính là Doanh Cừ Lương chứ không phải là Doanh Quý Xương hắn.
Về phần hắn, trên thân không có đế vương chi khí, không hề có hào quang của nhân vật chính. Do đó hắn không thể nào vừa gặp mặt đã làm cho một cường giả trên thân mang trọng trách như Hắc Bá phải cúi đầu nghe lệnh.
“Hắc Bá, ngươi ta làm một cuộc giao dịch, như thế nào!” Doanh Quý Xương thật sâu nhìn thoáng qua Hắc bá, chậm rãi nói ra từng chữ một: “Ngươi giúp ta tọa trấn hội đấu giá, ta giúp ngươi chữa khỏi thương thế trên người!”
“Ngươi…”
Hắc Bá còn chưa kịp hỏi Doanh Quý Xương muốn giao dịch cái gì thì đã nghe thấy Doanh Quý Xương tiếp tục nói ra, chỉ là gặp phải loại giao dịch như thế này, hắn không có lý do cự tuyệt.
“Ngươi nói là thật sao?”
Dù cho trong lòng có chút nóng vội, nhưng là Hắc Bá biết rõ ràng tình huống của thân thể mình. Thương thế của hắn không phải là y sư bất kì nào cũng có thể chữa khỏi được. Dù cho có người có đủ khả năng để chữa khỏi thương thế trên người hắn, thì Tần quốc cũng chưa chắc đã có đủ khả năng để mời đối phương.
Doanh Quý Xương chỉ là một tên thiếu niên, Hắc Bá tự nhiên không tin hắn có khả năng này. Nhưng mà dù cho chỉ có một tia hy vọng nhỏ nhoi hiện ra trước mặt, Hắc Bá cũng muốn hết sức mà bắt lấy.
Nói cho cùng thì Tần quốc cũng đã cố gắng rất nhiều năm chỉ vì tìm cách trị thương cho hắn, thế nhưng cũng chỉ là kéo dài thời gian sống của hắn lâu một chút mà thôi. Còn về phần chữa tận gốc thương thế thì từ lâu hắn đã cảm thấy đó chỉ hy vọng xa vời mà thôi.
Chính vì nguyên nhân này mà hắn hoàn toàn khó có lý do để tin tưởng được lời mà một thiếu niên như Doanh Quý Xương nói ra.
……
Nghe đến đó, Doanh Quý Xương thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiển nhiên là đối với vấn đề thương thế của bản thân, Hắc Bá vẫn rất quan tâm.
“Hắc Bá, ngươi là người thủ hộ của Tần quốc chúng ta, Doanh Quý Xương ta có lừa gạt người trong thiên hạ nhưng cũng không có lý do để lừa ngươi. Nếu như ta trị không được, vậy lại mời sư phụ ta ra tay là được!”
Doanh Quý Xương mắt sáng như đuốc, thật sâu nhìn thoáng qua Hắc bá, nghiêm túc nói ra từng chữ: “Hắc Bá, cuộc giao dịch này đối với ta và ngươi đều có lợi, không biết ý của lão nhân gia ngài như thế nào?”
“Tốt! Lão phu tin ngươi!”
Hắc Bá đạm nhiên cười, ngữ khí từ từ, nói: “Đối với chuyện kể về sư phụ của thiếu công tử, gần đây lão phu cũng được nghe nói qua một chút, vị kia hẳn là một vị cao nhân đắc đạo!”
“Ha ha ha…”
Hắc Bá sống lâu năm, sớm đã là một lão cáo già, người bình thường là không thể nào mà so sánh được. Hắn tin tưởng không phải thấy được thành ý của Doanh Quý Xương, mà là hắn đặt niềm tin vào người sư phụ thần bí ví như thần long thấy đầu nhưng không thấy đuôi kia của Doanh Quý Xương.
Phải biết, trước đây không lâu Doanh Cừ Lương có tới gặp hắn, nói cho hắn nghe về những biểu hiện của Doanh Quý Xương trong thời gian gần đây, do đó đối với Doanh Quý Xương hắn cũng có đánh giá nhất định.
Nếu sau lưng Doanh Quý Xương không có một vị tuyệt thế cao nhân thì thật không hợp lý.
Nguyên nhân chính là như vậy, nên Hắc Bá mới đồng ý cuộc giao dịch này!