Dịch giả: Long Hoàng - Edit: Huyễn Hư
Giờ phút này, Tần quốc có thể nói là loạn trong giặc ngoài, ban bố Cầu Hiền lệnh trong lúc này không phải thời cơ tốt nhất.
Có một số việc muốn thành công được cần phải chờ đợi thời cơ chín muồi, khi đó mới dễ dàng mà làm bé công to. Ngược lại, sẽ chỉ là cố gắng thật nhiều mà không có kết quả, hay thậm trí là sắp thành lại bại vào phút chót.
Nguyên nhân chính là như vậy, do đó muốn bố cáo Cầu Hiền lệnh giúp Tần quốc có thể tìm kiếm nhân tài, chỉ có thể chờ đợi một cơ hội tốt hơn.
Rốt cuộc thì tình hình của Tần quốc bây giờ như một giỏ trứng gà, nếu như phải tiếp nhận một thất bại nào nữa, ngay lập tức sẽ làm bể cả trứng trong giỏ. Cho nên, lúc này cần phải vô cùng cẩn thận.
“Ừ!”
Hơi hơi gật đầu, Doanh Cừ Lương cũng nhận thấy được chính mình tỏ ra quá mức nóng vội. Lúc này, chuyện quan trọng không phải chiêu hiền tài cùng biến pháp, mà cần phải xử lý gấp bây giờ là lo lắng cho an nguy của Tần quốc.
Chỉ khi thiên hạ an bình, hay ít nhất là Tần quốc có được một chút yên ổn, thì khi đó mới có thể dành toàn tâm toàn lực cho việc biến pháp.
“Tam đệ, lời nói rất đúng. Việc ban bố Cầu Hiền lệnh vẫn cần phải chờ thời cơ tốt hơn!”
Đem chuyện này chôn vào sâu trong đáy lòng, Doanh Cừ Lương nhìn về phía Doanh Quý Xương, ánh mắt bên trong có ánh sáng: “Tam đệ, chuyện của Hắc Bá phải trông cậy vào ngươi rồi! Đối với việc này ta chỉ có thể giúp đỡ cung cấp linh dược, còn lại những chuyện khác thật sự không thể giúp gì nhiều.”
“Bệ Hạ xin hãy yên tâm đi! Ta tin chắc Tần quốc sẽ vượt qua được tất cả khó khăn trước mắt và trở nên cường đại hơn!”
Dứt lời, Doanh Quý Xương đối với Doanh Cừ Lương nhìn thoáng qua, nói: “Cũng đã qua thời gian một canh giờ rồi, Bệ Ha, xin người ra lệnh cho Tả Thiếu Soái mang binh phong tỏa toàn bộ Lịch Dương cung. Sau đó, lại để cho Hắc Ngọc và Tả Thiếu Soái tọa trấn ngay bên ngoài tiểu viện của Hắc Bá.”
“Trong lúc trị liệu, toàn bộ quá trình này không thể để ai đến quấy rầy ta!”
Nghe vậy, Doanh Cừ Lương gật gật đầu, trực tiếp mở miệng, nói: “Ta lập tức liền đi tìm đại huynh, hắn biết được việc này hẳn sẽ rất nhanh mà tới! Ngươi lại để cho Hắc Ngọc đi trước tới sân trung tâm trấn giữ tại đó, cấm không cho bất kì ai lại gần làm phiền!”
“Vâng.”
.........
Một canh giờ theo ước định lúc trước cũng đã tới, Doanh Quý Xương lúc này chuẩn bị một chút, sau đó liền hướng đến tiểu viện ở sân trung tâm mà đi tới.
“Thiếu công tử, dược liệu mà ngươi cần cùng với các vật liệu khác đã chuẩn bị đầy đủ rồi!” Nhìn thấy Doanh Quý Xương đi vào tới, Hắc Bá hơi hơi mỉm cười, nói.
Đối với Doanh Quý Xương, hắn cũng không có tỏ ra thanh cao hay kiêu ngạo gì.
Chưa nói tới việc Doanh Quý Xương có thể chữa khỏi thương thế trên người hắn, hắn rất rõ ràng đây là một vụ giao dịch, hơn nữa vụ giao dịch này người có lợi nhiều hơn chính là bản thân hắn.
“Vậy bắt đầu đi!”
Doanh Quý Xương gật gật đầu, đối với Hắc Bá, nói: “Ngươi hãy cởi áo để lộ ra nửa thân trên rồi ngồi tại trên giường là được.”
“Được.”
Sau khi phân phó xong, Doanh Quý Xương cũng trực tiếp đi đến phía trước trường án, đưa lên ngón tay mình rạch một cái, lại để cho huyết dịch màu kim sắc của bản thân nhỏ lên trên chu sa, sau đó bắt đầu vẽ ra bùa chú. Sau nửa ngày, bùa chú vẽ thành công.
“Thiên địa tự nhiên, tà khí phân tán, động trung huyền hư, hoảng lãng thái nguyên, chư thần bát thiên, sử ngô tự nhiên...”
Trong miệng niệm chú ngữ, Doanh Quý Xương phân biệt dán bùa chú ở những vị trí khác nhau, tại một khắc này, trên người Hắc Bá, linh khí không ngừng mà toát ra bốn phía xung quanh.
Trong những bùa chú mà Doanh Quý Xương vẽ ra, có một loại tên là Dẫn Linh phù. Tuy rằng tác dụng thời gian rất ngắn, nhưng là đã đủ để cho Doanh Quý Xương hoàn thành việc châm cứu lúc này.
“Quỷ phong!”
“Quỷ cung!”
“Quỷ tâm!”
........
Doanh Quý Xương nhờ vào tác dụng dẫn linh phù, tốc độ thi triển châm bạc cực nhanh, trong nháy mắt đã thi triển ra được ba trong số mười ba châm của Quỷ Môn Thập Tam Châm. Giờ khắc này, tại trên cột sống long cốt của Hắc Bá đã có ba cây châm cắm vào.
Quỷ Môn Thập Tam Châm, mỗi một châm lại có ba mươi sáu loại cách dùng. Giờ khắc này, Doanh Quý Xương dùng thủ pháp thứ bốn mươi tám, hắn đã hoàn toàn kích phát ra thương thế trong người Hắc Bá, sau đó tiến hành chữa trị.
“Hắc Bá tĩnh tâm, sau đó vận chuyển công pháp!”
.........
Nhìn thấy trên mặt Hắc Bá, trạng thái tái nhợt do bệnh giảm bớt một chút, vận chuyển công pháp cũng đã bình thường, Doanh Quý Xương lau đi mồ hôi trên trán, sau đó đi ra khỏi sân trung tâm.
“Tam đệ, ngươi không sao chứ?”
Doanh Kiền nhìn thấy Doanh Quý Xương đi ra, một phen nhanh chóng đỡ lấy Doanh Quý Xương. Nhìn thấy Doanh Quý Xương sắc mặt tái nhợt, hắn vội vàng hỏi thăm.
Cùng lúc đó, thanh âm của Hắc Ngọc cũng vang lên: “Thiếu công tử, không biết sức khỏe của phụ thân ta thế nào rồi?”
Nghe vậy, Doanh Quý Xương cười cười, nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt của Doanh Kiền, trong lòng lại có chút cảm động mà nói: “Đại huynh, ta không có việc gì. Ngươi sai người đưa ta về nghỉ ngơi là được rồi, còn chính ngươi cùng Hắc Ngọc thì ở lại thủ hộ tại chỗ này.”
“Chỉ cần thêm hai lần như thế này, thương thế của Hắc Bá liền có thể khỏi hắn!”
.........
Sau khi trở về tẩm cung, Doanh Quý Xương liền lấy linh dược mà trước đó hắn đã để trong tay áo ra, nhanh chóng sử dụng, tiếp đó vận chuyển Khí Huyết Chuyển Luân thuật để luyện hóa, cuối cùng là phân phó cho đám thị vệ chuẩn bị thùng chứa nước, rồi mượn dùng dược thủy để tu luyện.
Ngày mai tại trong triều hội, nhất định phải đối mặt với thế lực giang hồ, Doanh Quý Xương rất cần phải điều chỉnh trạng thái của bản thân đến mức tốt nhất. Nếu không, chỉ dựa vào tình huống của Hắc Bá bây giờ, một mình hắn không thể giúp Tần quốc chiếm được quyền chủ động.
Màn đêm dài đã qua, bình minh dần ló rạng.
Vào lúc sáng sớm, Doanh Quý Xương mới chậm chậm mà mở ra hai mắt.
“A!”
Cùng lúc đó, có một thanh âm to lớn như phá nát cả bầu trời mà vang lên, từng đạo sóng âm kinh khủng khuếch tán ra bốn phía. m thanh này làm cho tất cả mọi người trong Lịch Dương đều phải giật mình hoảng hốt.
Những người đang tu luyện cũng vì âm thanh này mà bừng tỉnh lại.
Bọn họ thi nhau nhìn về phía Lịch Dương cung, trên mặt hiện lên đầy vẻ kinh ngạc, đặc biệt là những tên tu sĩ biết được sự hiện hữu của Hắc Bá cùng tu vi thực lực của hắn, ngay lức này đây bọn họ đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Bởi vì khí thế trên người mà Hắc Bá phát ra rất rõ ràng chứng minh một chuyện, chính bọn họ cũng đã cảm nhận được đó là Hắc Bá đã đột phá.
Từ đó, trong thâm tâm lại càng sinh ra kiêng kị đối với triều đình Tần quốc.
Nghe thấy được tiếng thét kinh thiên động địa này, Doanh Quý Xương khóe miệng hiện lên một nét cười đắc ý, thân thể đứng thẳng dậy.
Doanh Quý Xương tất nhiên là hiểu rõ tình hình bây giờ của Hắc Bá, thương thế còn chưa khỏi hẳn thì làm sao hắn có thể đột phá được. Chẳng qua đây chỉ là một thủ đoạn nhỏ hắn thi triển ra trong lúc trị liệu, bây giờ lại tạo thành việc đột phá giả dối này, đánh lừa những người khác.
Khi hắn lần nữa tiến tới trước tiểu viện của Hắc Bá tại sân trung tâm, tại đây Doanh Cừ Lương đã sớm tới từ trước.
Bởi vì Hắc bá còn chưa ra tới, nhìn thấy Doanh Quý Xương tiến đến, Doanh Cừ Lương đầy mặt vui mừng, nói: “Tam đệ, có phải là thương thế Hắc Bá tốt lên, nên tu vi có chỗ tăng tiến bây giờ lại đột phá?”
Giờ khắc này, Doanh Cừ Lương trên mặt tràn đầy kích động cùng kỳ vọng.
Đứng ở bên cạnh là Doanh Kiền cùng Hắc Ngọc cũng có suy nghĩ này, bọn họ đều hiểu rất rõ. Nếu thật sự tu vi của Hắc Bá có chỗ tăng tiến, thì địa vị của Tần quốc cũng vững như thái sơn.
Cho dù là lục quốc ngay bây giờ muốn tiến đến gây hấn, cố tình tìm phiền phức cũng không cần phải sợ gì nữa, chỉ cần thương thế Hắc Bá khỏi hẳn, tu vi có chỗ đột phá, binh lính của lục quốc cũng không dám dễ dàng mà tuyên chiến với Tần quốc.
Cũng chính là đạo lý này, đám ngươi ô hợp trong giang hồ cũng phải cẩn thận mà xử sự trước mặt triều đình.
“Việc này hiển nhiên là không có, thương thế của Hắc Bá còn chưa khỏi, làm sao có thể trong thời gian ngắn lại có thể tinh tiến tu vi, có được đột phá.”
Doanh Quý Xương lắc lắc đầu, nhìn thấy vẽ mặt của Doanh Cừ Lương như muốn hỏi gì đó nhưng lại không biết mở lời thế nào, hắn cũng nhanh chóng giải thích, nói: “Đây chỉ là một thủ đoạn ta dùng để đánh lừa và chấn nhiếp bọn ngươi có ý định xấu mà thôi! Hắc Bá giờ đây tuổi tác đã cao, nếu không đạt được một phần đại cơ duyên, có được kinh thiên kỳ ngộ thì e là cả đời này cũng không cách nào đột phá lên cảnh giới tiếp theo được nữa.”
“Bệ Hạ, người vẫn nên chấp nhận sự thật này thì hơn ——!”
Vốn dĩ, Doanh Quý Xương cũng không muốn ở trước mặt Hắc Ngọc nói ra những lời này, nhưng thấy được vẻ mặt nôn nóng của Doanh Cừ Lương hắn cũng chỉ đành phải nói ra hết sự thật.
“Tam đệ, đại cơ duyên ngươi nói đến là cái gì, chỉ cần Tần quốc có thể lấy ra được, thì chắc chắn không một chút gì luyến tiếc mà đưa cho Hắc Bá!”
Hắc Bá thân là thủ hộ thần của Tần quốc, Doanh Cừ Lương tự nhiên là rất xem trong hắn. Chỉ cần có thể giúp được Hắc Bá, hắn dù cho có trả giá thế nào cũng hết sức mà đưa ra. Cũng giống như vậy, Hắc Ngọc cùng Doanh Kiền ở một bên đều có suy nghĩ này.
Giờ khắc này, ánh mắt của ba người Doanh Cừ Lương sáng quắc nhìn Doanh Quý Xương, Doanh Quý Xương chỉ đành bất đắc dĩ cười khổ mà nói: “Tần quốc còn không có được loại cơ duyên này, nếu là một nước nghèo như Tần quốc chúng ta có thể lấy ra được thì làm sao có thể xưng là kinh thiên kỳ ngộ.”
“Dù vậy, Bệ Hạ cũng không cần lo lắng, có câu nói sự do người làm, có lẽ tương lai sẽ tìm ra được cách để giải quyết vấn đề này cũng không chừng...”