Dịch giả: Long Hoàng - Edit: Huyễn Hư
Doanh Quý Xương ngồi xuống, tự rót rượu rồi uống một mình, trong lúc nhất thời toàn bộ bầu không khí tiệc rượu bên trong Vị Phong cổ ngụ đều lạnh xuống mấy phần.
Vừa rồi dùng khẩu chiến giao phong có thắng có bại, nhưng mà đối với những chuyện phát sinh hôm nay, đều không có ảnh hưởng gì lớn tới đại cục. Về điểm này trong lòng của Doanh Quý Xương cũng như Lý Thanh Khâu đều hiểu rất rõ.
Nói cho cùng, mặc kệ là trong giang hồ, hay là trong triều đình, thực lực mới là yếu tố quan trọng nhất quyết định tất cả, chứ không phải là dùng miệng lưỡi lợi hại đến giải quyết. Muốn dùng sự sắc bén của ngôn từ để đè ép đối phương chịu thua, điều này chỉ có thể thực hiện khi mà quốc gia sau lưng ngươi đủ mạnh.
Đã từng có một vị Thủ tướng lỗi lạc phát biểu rằng: Những vấn đề trọng đại hiện nay không phải dùng miệng lưỡi, ngôn từ hay biểu quyết của số đông là có thể giải quyết được… Mà nó cần có thực lực tuyệt đối, sự tàn nhẫn và máu tanh để giải quyết.
Đạo lý chính là như vậy, giống như hiện nay, quan hệ của triều đình và giang hồ, bề ngoài nhìn như rất hòa hợp, giao hảo nói chuyện rất vui vẻ. Thế nhưng điều này chỉ là chuẩn bị cho tương lai toàn lực chém giết đối phương mà thôi. Hôm nay đám người của Lý Thanh Khâu mời hắn tới đây, chẳng qua mục đích chính là để dò xét thử một lần mà thôi.
“Nghe danh kỳ nghệ của Thiếu Công tử từ lâu đã đạt tới trình độ xuất thần nhập hóa, chẳng biết là công tử có thể rộng lòng chỉ giáo cho tại hạ một phen hay chăng?” Một tên đệ tử của Phong Lôi tông đột nhiên mở miệng, hướng tới Doanh Quý Xương, nói.
Nghe vậy, Doanh Quý Xương có chút trố mắt, rất là tò mò nhìn thoáng qua người này. Giờ khắc này, hắn có chút kinh ngạc.
Theo lý mà nói, người nên lên tiếng lúc này, không phải là người của Phong Lôi Tông, mà là Lý Thiên Thu hoặc là Lý Thanh Khâu mới phải. Dù sao đi nữa, hai người này so với tên vừa lên tiếng thì thân phận và địa vị đều cao hơn nhiều.
“Ngươi muốn tìm cái chết sao?”
Buông chung trà trên tay xuống, Doanh Quý Xương nhoẻn miệng cười, nói: “Nếu là ngươi muốn tìm tới cái chết, cũng không phải không thể. Nơi này có một bản Khế Ước Sinh Tử, ngươi hãy ký xuống, bản công tử liền cho ngươi kiến thức một chút!”
Dứt lời, Doanh Quý Xương hướng tới Hải Hành Chu mà mở miệng nói: “Hành Chu, mang Khế Uớc Sinh Tử lại đây, để cho vị trước mặt ký một cái!”
“Tuân mệnh Chi Huy Sứ.”
Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía trên người của tên đệ tử Phong Lôi tông kia. Hắn đột nhiên muốn gây sự, lại không nghĩ đến bị Doanh Quý Xương phản kích, không những thế còn giống như bị Doanh Quý Xương tát vào mặt một cái.
“Như vậy cũng rất tốt, miễn cho đến lúc đao kiếm không có mắt, ta còn bị Tần quốc hỏi tội!” Phong Thiên Hành cười lạnh một tiếng, hướng tới Doanh Quý Xương, nói: “Còn xin thiếu công tử cũng giống như ta, ký tên vào Khế Ước Sinh Tử này, ta xuất kiếm cũng không đến mức nương tay!”
“Tốt!”
Doanh Quý Xương cười cười, nhìn về Hải Hành Chu đang đứng một bên, nói: “Chuẩn bị bút mực cùng Khế Ước Sinh Tử. Hôm nay bản công tử muốn giết người, để vị công tử này biết được uy phong của Tần quốc.”
“Vâng.”
Giờ khắc này, Hải Hành Chu cũng không có khuyên can Doanh Quý Xương, bởi vì hắn trong lòng rõ ràng, từ lúc bắt đầu, ở trong thành Lịch Dương, sớm đã bị Doanh Quý Xương bày ra sát chiêu.
Tuy rằng hắn cũng không rõ ràng lắm, cụ thể sát chiêu là cái gì.
........
“Thiếu công tử, lão phu tới rồi, hết thảy dựa theo sự phân phó của ngươi, đã chuẩn bị thỏa đáng.”
Vừa lúc Doanh Quý Xương chuẩn bị cầm cây bút lên định ký xuống, một thanh âm già nua truyền vào trong tai. Điều này làm cho Doanh Quý Xương khóe miệng hiện lên một mạt ý cười. Hắc Bá tới rồi, hôm nay người này hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ngòi bút như rồng bay phượng múa, Doanh Quý Xương đã viết xong, ném Khế Ước Sinh Tử cho Phong Thiên Hành, lúc này, Hải Hành Chu cũng đã thu lấy khế ước có tên do Phong Thiên Hành viết vào.
Tình thế đến một bước này đã là không thể nào vãn hồi được nữa. Đứng một bên nhìn cảnh này, hai người Lý Thanh Khâu cùng Lý Thiên Thu trong lòng sớm đã vui mừng đến nở hoa.
Giờ khắc này, trong đại sảnh tràn đầy khí thế giương cung bạt kiếm.
Doanh Quý Xương cầm lấy chung trà, nhẹ nhàng chạm một cái, giữa đầu ngón tay cũng hiện lên một giọt máu màu vàng kim. Một luồng sức mạnh ở đầu ngón tay không ngừng mà biến lớn lên. Lúc này, Doanh Quý Xương đối với Phong Thiên Hành hơi hơi mỉm cười, nói.
“Hiện tại ngươi hối hận vẫn còn kịp!”
Ở phía trên yến hội này, Doanh Quý Xương căn bản không muốn giết người, hay nói đúng hơn là không muốn giết người này.
Chỉ có giết chết một tên cao thủ cường đại, mới mang lại tác dụng giết gà dọa khỉ. Nhưng cái tên đang đứng trước mặt này, thực lực quá yếu.
Cho dù là thanh danh hay là tu vi của hắn đều không phải là mạnh nhất trong bốn người, thế nhưng trong bốn người này hắn lại là kẻ muốn chết nhanh nhất. Giờ khắc này, đột nhiên Doanh Quý Xương có chút hiểu được ý nghĩa của câu nói: khó mà khuyên được một tên đần muốn tìm chết.
“Chỉ là một tên không có chút linh khí nào mà cũng dám to mồm!”
Phong Thiên Hành đưa tay rút kiếm ra khỏi vỏ, đối với Doanh Quý Xương cười lạnh, nói: “Xem ra, những chuyện xảy ra ở An Ấp, chẳng qua toàn là tin vịt mà chính ngươi sai người đồn ra đi!”
Lúc này, Doanh Quý Xương tươi cười càng thêm sáng lạn, gương mặt hắn phảng phất như toát ra ánh nắng mặt trời, sáng bóng không mang theo một chút tì vết. Đột hắn quay sang phía Phong Thiên Hành, nói: “Ngươi làm sao mà biết được?” (DG: nụ cười tỏa nắng đây a :3)
“Bổn tọa nhường ngươi ba chiêu, miễn cho đến lúc chết ngươi không có cơ hội xuất chiêu, người khác lại nói ta ức hiếp ngươi!”
Giờ khắc này, Phong Thiên Hành vênh mặt lên trời, hắn nhìn thấy Doanh Quý Xương thừa nhận, khóe miệng cười càng thêm lạnh.
“Ngươi nói hay lắm!”
Gật gật đầu, Doanh Quý Xương một lóng tay điểm ra: “Sinh Tử Kì lên, nỏ tám bình hai, giết ——!”
Giọt máu trên ngón tay ngay lập tức bay nhanh mà ra. Giờ khắc này, ở trong thiên địa đột nhiên hiện lên một bàn cờ, một cỗ linh khi khủng bố từ trên bàn cờ này ào ạt mà lên. Huyết châu lao nhanh, phía trên bàn cờ, các quân cờ tản mát ra từng sợi linh khí, dung nhập vào trong huyết châu.
“Sưu.”
Giờ khắc này, huyết châu trong nháy mắt biến thành mũi tên màu máu, bay thẳng về phía Phong Thiên Hành.
“Phong Lôi thân pháp!”
Mắt thấy sát khí ở phía trước ập đến, sự bình tĩnh cùng vênh váo trên mặt Phong Thiên Hành nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa. Hắn vội vàng thi triển thân pháp cơ sở của Phong Lôi tông mà tránh né, chỉ tiếc là, trong nháy mắt mà giữa đầu của hắn đã bị mũi tên từ huyết châu tạo thành xuyên qua rồi.
Cả người thình thịch một tiếng rơi xuống trên mặt đất, trở thành một cái thi thể.
Giờ khắc này, Doanh Quý Xương khóe miệng ý cười càng đậm, không khỏi nhìn về phía Lý Thiên Thu, nói: “Lý huynh đệ, hay là ta với ngươi cũng thử một chút, ý ngươi như thế nào?”
“Ực!”
Nuốt một ngụm nước bọt, Lý Thiên Thu sắc mặt ngưng trọng. Hắn bị chiêu thức vừa rồi của Doanh Quý Xương làm cho chấn kinh vô cùng, hắn trong lòng rõ ràng, bàn cờ này chắc chắn là lúc ban nãy do Doanh Quý Xương đã bố trí ra.
Mà bọn họ thì như mấy kẻ ngu si trực tiếp đi vào bẫy, còn đinh ninh trong đầu bên mình mới là bên mạnh hơn.
“Thiếu công tử, ngươi giết Phong Thiên Hành của Phong Lôi tông, sẽ không sợ Phong Lôi tông chủ hỏi tội sao?”
Nghe vậy, Doanh Quý Xương nhếch miệng cười: “Không sợ, Lý Thiên Thu, ngươi nói xem nếu như bản công tử hôm nay cũng giết ngươi. Sau đó lại liên hợp với Bách Hoa lâu, Thiên Vạn các và Binh gia nhất mạch tận diệt Phong Lôi tông với Tỉnh Nhiên giáo, chuyện này có khả thi không?”
“Ngươi đừng ở đó mà si tâm vọng tưởng! Giang hồ cùng triều đình thế bất lưỡng lập, sao lại có thể cùng triều đình liên hợp........” Lý Thiên Thu sắc mặt khó coi, hắn từ trong mắt Doanh Quý Xương nhìn thấy được sát tâm.
Ở dưới bố cục mà Doanh Quý Xương tạo ra, hắn biết rằng chính mình chỉ có thể liên hợp sức mạnh của người khác, nếu không hôm này hắn chết chắc.
Dù nói thế nào đi nữa thì trong thành Lịch Dương có tồn tại một vị cường giả cảnh giới Thiên Nhất.
“Ha ha ha...”
Cười lớn một tiếng, Doanh Quý Xương trào phúng, nói: “Ngươi sai rồi, trên thế giới này làm gì có đạo lý mãi không thể sống chung. Nói gần hơn một chút tại trên Trung Nguyên đại địa này, giữa các quốc gia không có các gọi là bằng hữu vĩnh cửu, cũng không có kẻ thù vĩnh cửu, chỉ có ích lợi mới là vĩnh hằng!”
“Kỳ thật, những lời này đối với giang hồ cùng triều đình cũng không khác chút nào, chỉ cần có đủ lợi ích, hai bên hoàn toàn có thể hợp tác với nhau, dù cho hợp tác này rất ngắn ngủi. Bản công tử tin tưởng một điều chính là, Bách Hoa lâu, Thiên Vạn các và Binh gia nhất mạch cũng hy vọng bên trong lãnh thổ Tần quốc này, số tông môn từ năm biến thành ba.”
“Bản công tử ta hoàn toàn có thể làm chủ đáp ứng một điều kiện là, sau khi giết chết ngươi, chỉ cần ba đại tông môn Bách Hoa lâu, Thiên Vạn các và Bình gia nhất mạch xuất quân bao vây, tiêu diệt Tỉnh Nhiên giáo cùng Phong Lôi tông, triều đình nhất định sẽ xuất ra một vị cường giả Thiên Nhất cảnh trợ giúp, mà lại không lấy chút lợi phẩm nào. Điều kiện duy nhất chính là trong vòng năm mươi năm, giữa triều đình cùng giang hồ nước sông không phạm nước giếng, Lý Thiên Thu a, ngươi nói xem bọn họ sẽ đáp ứng hay không đây?”