Ngàn Năm Trước Chuyến Tây Du (Dịch)

Chương 49 - Lại Giết Cường Giả Phong Lôi Tông

Dịch Giả: Huyễn Hư - Edit: Long Hoàng

“Doanh Quý Xương, ngươi thực sự muốn tiêu diệt Phong Lôi tông của ta hay sao?”

Một đạo thanh truyền đến, mang theo khí tức lạnh lẽo. Chợt, một trung niên nam tử mặc bộ đạo bào xuất hiện ở phía trên yến hội, khí thế khủng bố nhanh chóng ập đến. Doanh Quý Xương sắc mặt trắng nhợt, trong lòng hắn có chút kinh ngạc khi thấy người mới tới có thực lực mạnh mẽ.

“Tiêu diệt Phong Lôi tông, có lẽ bản công tử không có cái năng lực đó. Chẳng qua, ngươi nếu lại bừa bãi, bản công tử sẽ không ngại mà giết ngươi!”

Cố chịu đựng sự khó chịu trong người mình, Doanh Quý Xương nhìn người mới đến: “Cái tên phế vật Phong Thiên Hành kia cảm thấy bản công tử là người chỉ có hư danh mà không có thực tài, ngươi có muốn thử so tài với ta hay không?”

“Ngươi chưa chắc đã cường đại như Bàng Quyên, hơn nữa nơi này không phải An Ấp, nơi này là Lịch Dương!”

“Chắc không?”

Người kia cười lạnh một tiếng, hai tròng mắt bên trong mang theo một tia điên cuồng: “Hắn chỉ là một tên nhãi ranh nho nhỏ, làm sao có thể biết được kế hoạch trọng đại của tông môn. Còn ngươi, về chầu ông bà ông vải xem còn dám già mồm không?”

Phía trên trường kiếm, kiếm khí như hồng, chỉ trảm về hướng Doanh Quý Xương. Ở ngay lúc này, Doanh Quý Xương sắc mặt tái nhợt, nhịn không được hét lớn một tiếng: “Hắc Bá, ngươi còn ở đó xem diễn xiếc, là thành chờ nhặt xác đó nha!”

“Phốc!”

Một chưởng từ trên trời giáng xuống hóa thành tia chớp chụp lấy kiếm khí, khiến kiếm khí bị đập nát, trung niên nhân miệng phun máu tươi, trước ngực lõm xuống, khoảng cách tử vong đã không xa.

“Ở Lịch Dương làm càn, Lôi Thần Hành, ngươi có từng hỏi qua bổn tọa hay chưa?” Hắc Bá xuất hiện ở bên người Doanh Quý Xương, cười lạnh một tiếng, hướng tới chỗ sâu trong Vị Phong cổ ngụ quát lớn: “Nếu người đã tới rồi thì hãy ra gặp mặt! Đừng như con rùa rụt đầu.”

“Hoa Thiên Phượng của Bách Hoa lâu bái kiến Hắc Thiên Vương!” Trên thân mặc một bộ trường bào phượng hoàng, một vị thiếu phụ thiên kiều bá mị chậm rãi mà đến, nét cười như ẩn như hiện trên khuôn mặt, mang phong thái tài hoa cái thế.

“ Ngũ Hầu thuộc Binh gia bái kiến Hắc Thiên Vương!” Một người trung niên thân mang khí thế sát phạt đi tới, nhưng lại khiến cho người ta cảm giác như kim qua thiết mã, khí thôn vạn lý, mãnh hổ oai hùng.

“Tỉnh Nhiên giáo Lý Như Sơn bái kiến Hắc Thiên Vương ——!” Lý Như Sơn đi ra, hướng tới Hắc Bá hành lễ, nói: “Hắc Thiên Vương thương thế khỏi hẳn, điều này thật đáng mừng!”

“Phong Lôi tông Phong Dạ Vũ bái kiến Hắc Thiên Vương!”

Phong Thiên Hành đã chết, Lôi Thần Hành lại đang trọng thương hấp hối, nhưng giờ khắc này, Phong Dạ Vũ phảng phất như không có nhìn thấy, khuôn mặt vẫn tươi cười như hoa héo, hướng tới Hắc Bá hành lễ.

Không phải Phong Dạ Vũ không nghĩ đến mối thù ban nãy, mà là đối mặt một vị cao thủ Thiên Nhất cảnh cường đại, cho dù là hắn có muốn ra tay cứu người đi chăng nữa, chẳng qua cũng chỉ là tự tìm lấy con đường chết mà thôi.

Lôi Thần Hành có thể sống sót trở về hay không, còn phải trông vào thái độ của Hắc Bá là tốt hay là xấu. (Dg: cái này ta nói nó là do ăn ở đấy.)

……

Đối với những người này xuất hiện, Doanh Quý Xương một chút cũng không kinh ngạc, thế lực giang hồ thực sự muốn dây dưa với triều đình, tại sao lại chỉ phái mấy tên nhãi nhép trẻ tuổi này đến được.

Trong lòng ý niệm vừa xoay chuyển, đầu ngón tay của Doanh Quý Xương lại một lần hiện lên một giọt huyết châu, đối với Lôi Thần Hành, trong lòng hắn tràn ngập sát khí.

Sau khi trở về từ An Ấp thành, hắn đã từng thề, đời này quyết không để cho những kẻ dám phát ra sát khí đối với hắn tiếp tục tồn tại.

“Sinh Tử Kỳ, chủ tướng xuất chiêu!”

Ở trong lòng hét lớn một tiếng, huyết châu trên đầu ngón tay của Doanh Quý Xương bắn ra, giờ khắc này, toàn bộ bàn cờ giống như là vật sống, ở bên trên ghế đại soái, một vị tướng quân mặc áo giáp đen từng bước từng bước đi ra.

“Phốc!”

Trường kiếm vừa lướt qua, đầu người liền rơi xuống đất.

Giờ khắc này, trong lòng của mọi người đều kinh hãi, ai cũng không nghĩ tới ở ngay lúc này, Doanh Quý Xương lại có thể tàn nhẫn mà ra tay giết chết Lôi Thần Hành.

“Hắc Thiên Vương, Tần quốc thật sự là muốn cùng với Phong Lôi tông của ta trở mặt thành thù hay sao?” Giờ khắc này, Phong Dạ Vũ nhìn thẳng vào mặt Hắc Bá, nói.

“Hắc Bá, giết hắn cho ta!”

Sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, Doanh Quý Xương hét lớn một tiếng: “Hải Hành Chu, mau đi thông báo cho Tả Thiếu Soái, lập tức khởi binh phong tỏa Lịch Dương, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào.”

“Vâng, thiếu công tử!”

……

Mắt liếc nhanh một cái bao trọn mọi người ở đây, Doanh Quý Xương nhìn thoáng qua đám cường giả của Bách Hoa lâu cùng Binh gia nhất mạch: “Đệ tử của Phong Lôi tông ở Lịch Dương Tần quốc có ý đồ ám sát người của Doanh thị công thất, tội này đáng bị tru diệt.”

“Chư vị, hãy thông báo cho những người đứng phía sau các ngươi một câu, ngũ phương hợp tác diệt Phong Lôi tông, triều đình Tần quốc ta không lấy phần nào, nhưng các thế lực bên trong giang hồ phải nhớ kỹ, trong vòng hai mươi năm không được cùng triều đình là địch.”

“Được!”

Hoa Thiên Phượng cười duyên một tiếng: “Ngươi có thể tự mình làm chủ Tần quốc hay sao?”

“Lời nói của tam đệ, đó chính là chiếu lệnh của bổn Vương!”

Giờ khắc này, Doanh Cừ Lương mặc một thân đồ màu đen, cùng lúc đó Doanh Kiền cùng Hắc Ngọc và các hộ vệ đều đi vào bên trong Vị Phong cổ ngụ: “Không biết chư vị còn có nghi ngờ gì về chuyện này hay không?”

“Nếu Tần Vương đã nói như thế, chúng ta tự nhiên không thể nghi ngờ lời của Bệ Hạ!” Hoa Thiên Phượng gật gật đầu, hướng tới Doanh Cừ Lương: “Ta xin phép cáo từ, trong vòng ba ngày nhất định sẽ có hồi đáp!”

……

Người của Bách Hoa lâu đã đi, người của Tỉnh Nhiên giáo cũng đi rồi, Binh gia nhất mạch cũng không thể ở lại lâu, lúc này, chỉ còn lại có Phong Dạ Vũ.

“Tần Vương, người đã suy nghĩ kĩ càng hay chưa?”

Phong Dạ Vũ trong lòng phát khổ, hắn không nghĩ tới triều đình Tần quốc lại quả quyết như thế, không chỉ có giết Phong Thiên Hành, lại còn giết Lôi Thần Hành, hiện giờ càng muốn giết hắn.

“Bổn Vương đã suy nghĩ rất rõ ràng!”

Doanh Cừ Lương cười lạnh một tiếng, hướng tới Phong Dạ Vũ: “Phong Lôi tông của các ngươi không phải cũng mang cái chủ ý này hay sao? Bằng không, vừa rồi Phong Thiên Hành cũng sẽ không bị giết.”

“Bởi vì khơi mào đầu mối chiến tranh, các ngươi không tiếc hy sinh đệ tử của tông môn mình, Tần quốc ta hà cớ gì phải ngại một trận chiến!”

“Hắc Bá, giết hắn đi, sau đó phát binh tới Phong Lôi tông, lúc này đây bổn Vương sẽ thân chinh dẹp loạn, nếu bổn Vương cũng chưa về, Doanh Quý Xương sẽ lên thay, tiếp tục sự nghiệp, làm rạng rỡ Tần quốc ta.”

“Tuân lệnh Bệ Hạ.”

Gật đầu đáp ứng một tiếng, Hắc Bá liền rút kiếm, một kiếm chém giết Phong Dạ Vũ, phía trên trường kiếm, máu tươi chảy xuống, toàn bộ Vị Phong cổ ngụ máu chảy thành sông.

……

Đoàn người trở về Lịch Dương cung, Doanh Cừ Lương lúc này cũng đã lấy lại được bình tĩnh, cả người thần sắc ngưng trọng: “Hắc Bá, đại huynh, tam đệ, hiện giờ chúng ta cùng Phong Lôi tông song phương hoàn toàn đã trở thành thù địch, không chết không ngừng, bây giờ chúng ta nên làm thế nào cho phải?”

Loạn trong giặc ngoài, việc này làm cho áp lực trong lòng Doanh Cừ Lương lại tăng thêm vài phần.

Nghe vậy, Doanh Quý Xương trầm giọng, nói: “Bệ Hạ, bây giờ việc của ngài là ứng phó với việc lục quốc hội minh phân Tần, còn đại huynh lập tức xuất binh đánh Tây Chùy, lấy thế mạnh lôi đình của vạn quân để bình định hơn mười bộ lạc ở Tây Chùy.”

“Ta cùng với Hắc Bá sẽ đối phó với những thế lực bên trong giang hồ, nhân tiện cũng tranh thủ bám trụ Phong Lôi tông...”

Hắc Bá thần sắc nghiêm nghị, nhìn thoáng qua Doanh Quý Xương, nói: “Thiếu công tử, dây dưa với Phong Lôi tông, ngươi nắm chắc được bao nhiêu phần?”

“Chắc chắn nắm được năm thành!”

Gật gật đầu, bên trong hai tròng mắt của Doanh Quý Xương liền bộc lộ mũi nhọn: “Chờ đến khi đấu giá hội bắt đầu, trong thành Lịch Dương sẽ lâm vào bình tĩnh, có thể vì Tần quốc mà tranh thủ một đoạn thời gian.”

“Trong khoảng thời gian này, đại huynh lấy thế mạnh quân đội, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giải quyết các bộ lạc Tây Chùy, còn Bệ Hạ sẽ giải quyết việc lục quốc Sơn Đông hội minh phân Tần.”

“Mà mượn dùng đấu giá hội để làm cho Hắc Băng Đài lớn mạnh, nếu chúng ta chỉ hư trương thanh thế, chưa chắc đã có thể hù dọa được Phong Lôi tông, nếu như bên trong đoạn thời gian này, Hắc Bá bước vào Bán bộ Kim Đan, liền có thể nhẹ nhàng hóa giải điều quẫn bách này.”

“Được.”

Gật gật đầu, Doanh Cừ Lương nhìn thẳng Doanh Quý Xương, nói: “Tam đệ, Hắc Bá thương thế chưa lành, nếu muốn trong khoảng thời gian ngắn đột phá cảnh giới, chưa chắc đã có khả năng, ngươi có mấy thành nắm chắc?”

Nhìn thoáng qua Doanh Cừ Lương, Doanh Quý Xương lắc lắc đầu, chua xót cười, nói: “Không dối gạt Bệ Hạ, với khả năng của ta bây giờ cũng nắm chỉ chắc không tới ba thành, do đó cũng chỉ có thể miễn cưỡng mà thử một lần!”

Suy cho cùng thì chiến tranh cũng không phải do Tần quốc khơi mào ra.

Từ khi hắn tiến vào bên trong Vị Phong cổ ngụ, hắn liền thấy được Phong Thiên Hành quyết tâm muốn chết, cơ hồ ở trong nháy mắt, hắn liền thấy được rõ ràng âm mưu đen tối của Phong Lôi tông.

Tám chín phần mười, Phong Lôi tông đã phản bội Tần quốc, quay sang thần phục về phía Ngụy quốc, cho nên, khi Phong Thiên Hành tới khiêu khích, Doanh Quý Xương mới vừa rồi không quan tâm, trực tiếp giết chết đối phương.

Bình Luận (0)
Comment