Ngang Nhau

Chương 27

Trên đường trở về, Tiêu Thanh Ngạn vẫn luôn hôn mê.



Thẩm Triệt vẫn luôn ôm hắn, bảo đảm mỗi lần hắn mở mắt ra, đầu tiên nhìn thấy sẽ là mình.



Tiêu Thanh Ngạn không hỏi “Đây là đâu?” nữa, không hỏi “Bây giờ là khi nào?” nữa. Mỗi lần  hắn tỉnh lại, đều dựa vào trong lồng ngực Thẩm Triệt, không nói chuyện nhiều, chỉ ngơ ngác nhìn Thẩm Triệt.



Còn Thẩm Triệt chỉ có thể nói với hắn: “Ta ở bên cạnh ngươi.”



Thẩm Triệt cũng không biết, từ ngày thứ ba, Tiêu Thanh Ngạn đã không nhìn thấy rõ mặt của Thẩm Triệt.



Thẩm Triệt nhẹ nhàng hôn hắn, tinh tế hôn môi, trán và tóc của hắn.



Tiêu Thanh Ngạn dán người thật chặt vào lồng ngực Thẩm Triệt, giống như muốn tìm kiếm một tia ấm áp cuối cùng.



Ngày 20 tháng 7, hai mắt mù.



Khi Thẩm Triệt ôm hắn trở lại Dược Vương cốc, Tiêu Thanh Ngạn nhẹ nhàng cọ cọ bả vai của hắn: “Ta thoạt nhìn thế nào?”



“Sao?”



“Ta không muốn mình quá tệ.” Tiêu Thanh Ngạn thở dài, “Lão đầu nhi nhất định sẽ lo lắng.”



Thẩm Triệt đau lòng nhìn hắn: “Không xấu, rất dễ nhìn.”



Tiêu Thanh Ngạn chớp chớp đôi mắt đã không thể thấy mọi vật nữa, nhẹ giọng cười nói: “Ngươi lừa ta.”



“Không lừa ngươi, ngươi vẫn rất dễ nhìn.”



Trong cốc đã vào giữa hè, tiếng côn trùng kêu và những cơn mưa kéo dài vài ngày, bốn phía tản ra mùi hương cây cỏ.



Tiêu Thanh Ngạn nằm trên giường mấy ngày, rốt cục cảm thấy khó chịu, cầu xin Thẩm Triệt dẫn hắn đi ra ngoài một chút.



Thẩm Triệt và Tôn Hiệp đem nhuyễn tháp trải một lớp chăn cùng chiếu trúc, rồi mới ôm hắn ra khỏi phòng, để cho hắn nửa nằm dưới bóng cây.



Tiêu Thanh Ngạn nhẹ giọng nói với Thẩm Triệt: “Ta muốn sờ mặt của ngươi.”



Thẩm Triệt nhẹ nhàng kéo ngón tay của Tiêu Thanh Ngạn, xẹt qua lông mày và sống mũi của mình, cuối cùng dừng lại trên mặt.



“Thật tốt.”



Tiêu Thanh Ngạn thở dài một tiếng, con mắt có chút vẩn đục cố chấp nhìn về phía Thẩm Triệt, không chịu dời.



Thẩm Triệt giật mình, áp sát tới, nhẹ nhàng hôn con mắt của hắn.



Tiêu Thanh Ngạn nhẹ nhàng giật giật, cố gắng ngẩng đầu hôn môi Thẩm Triệt.



Đôi môi lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt lên môi Thẩm Triệt, chủ động cực nhỏ của Tiêu Thanh Ngạn, hắn ngậm lấy bờ môi Thẩm Triệt, đầu lưỡi nhẹ nhàng cạy răng Thẩm Triệt ra, chuyển động, dây dưa.



Tiêu Thanh Ngạn có chút thở hổn hển, Thẩm Triệt sợ hắn không chịu nổi, không thể làm gì khác hơn là kết thúc nụ hôn này, giơ tay giúp hắn vỗ ngực.



“Ta không sao.” Tiêu Thanh Ngạn nghỉ ngơi một hồi, ngoẻo cổ dựa vào cánh tay Thẩm Triệt, chợt nhớ tới gì đó: “Đại ca, ta muốn uống rượu.”



Thẩm Triệt vươn ngón tay nhẹ nhàng bóp bóp chóp mũi của hắn, “Tiểu miêu ham ăn.”



“Một cái miệng nhỏ thôi có được hay không?” Tiêu Thanh Ngạn làm nũng mà dùng đầu cọ cọ cằm Thẩm Triệt, “Ta ngoan ngoãn, chỉ uống một hớp.”



Thẩm Triệt suy nghĩ một chút, đứng dậy lấy vò rượu.



Một cơn gió lạnh trong thâm cốc thổi qua, rừng trúc sàn sạt.



Cây cối xanh um, hoa cỏ tươi tốt.



Tiêu Thanh Ngạn nghe tiếng gió tiếng chim bốn phía, thở dài thườn thượt một hơi.



Chào tạm biệt.



Bàn tay cầm vò rượu của Thẩm Triệt bỗng nhiên run lên, trái tim giống như bị bóp nát. Chạy nhanh về phía tàng cây, Tiêu Thanh Ngạn lặng yên ngủ.



Hắn run rẩy vuốt ve cơ thể Tiêu Thanh Ngạn, hôn môi hắn một cái.



Tiếng rừng trúc reo vang, che đậy âm thanh tan nát cõi lòng.



“Ta đem rượu đến rồi, ngoan, tỉnh dậy một chút đi, uống một hớp có được hay không?”



“Ngươi trách ta đi lâu quá hả?”



“Vậy ngươi ngủ một hồi đi, ta ôm ngươi có được hay không?”



“Vậy chúng ta đi vào trong phòng ngủ, bên ngoài gió lớn. Ta không đánh thức ngươi đâu.”



Hắn ôn nhu khuyên nhủ, sợ đánh thức hắn, miễn cưỡng xây dựng một giấc mộng.



Thẩm Triệt nhẹ nhàng ôm Tiêu Thanh Ngạn lên, chậm rãi đi vào nhà trúc.



Hắn làm bộ không nhìn thấy bàn tay Tiêu Thanh Ngạn vừa mới đặt trên ngực vô lực trượt xuống, lay động theo bước chân của hắn.



Tôn Hiệp đi lên trước muốn tiếp nhận Tiêu Thanh Ngạn, lại làm cho Thẩm Triệt tránh né.



“Hắn mệt mỏi, muốn ngủ một hồi, ngươi đừng đánh thức hắn.”



Tôn Hiệp thở dài, lắc lắc đầu.



Hắn nhốt bản thân và Tiêu Thanh Ngạn trong nhà trúc, trố mắt mà nhìn Tiêu Thanh Ngạn suốt một buổi tối.



Tiêu Thanh Ngạn lặng yên nằm ngủ, như mọi ngày.



Hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt Tiêu Thanh Ngạn, nhưng thần sắc vẫn như thường.



Hắn giơ tay đẩy ra những sợi tóc rối trên trán Tiêu Thanh Ngạn, sửa sang quần áo Tiêu Thanh Ngạn không một chút nhăn nheo.



Hắn ở bên tai Tiêu Thanh Ngạn nói lời tâm tình thân mật giữa những đôi tình nhân.



Không được đáp lại.



Rốt cục hắn cũng dừng lại, trầm mặc nhìn Tiêu Thanh Ngạn.



Một đêm chưa chợp mắt, cho đến khi bầu trời dần sáng.



Khi Tôn Hiệp đem quan tài nhấc đến cửa, Thẩm Triệt sửng sốt một hồi.



Hắn chống cự mà quay đầu lại.



Hắn đứng trước của một hồi, mới đi vào phòng, ôn nhu nói: “A Ngạn, buồn bực sao, chúng ta ra ngoài ngắm cảnh.”



Hắn đem thi thể Tiêu Thanh Ngạn đặt vào quan tài, cúi đầu hôn xuống lần cuối.



Đôi môi chạm vào da thịt lạnh lẽo.



Mặt mày người kia vẫn như trước, tựa hồ trên môi nở một nụ cười.



Tiêu Thanh Ngạn hài lòng ra đi, mang theo tình yêu cả đời truy đuổi.



Nắp quan tài vừa đóng, thân thể Thẩm Triệt chấn động, trong cổ họng tuông ra một ngụm máu.



Việc chôn cất do Tôn Hiệp làm, dựa theo ý nguyện Tiêu Thanh Ngạn, bên trong thâm cốc, cạnh rừng trúc.



Thẩm Triệt đứng nhìn ở xa xa, Tôn Hiệp lấp xuống nắm đất cuối cùng.



Tôn Hiệp đem tất cả rượu Bích Lạc còn lại vung trước mộ phần.



Thẩm Triệt bỗng nhiên nghĩ, đây chính là trừng phạt sâu sắc nhất ông trời dành cho hắn.



Khi Tiêu Thanh Ngạn ra đi, đoản kiếm hắn luôn mang trên người, đó là Quân Hoài cho, bội kiếm của Tiêu Thanh Ngạn.



Trên thân kiếm vốn dĩ khảm một viên bảo thạch, nhưng khi Tiêu Thanh Ngạn qua đời, bảo thạch bỗng nhiên rơi xuống.



Tôn Hiệp đem nó mai táng bên trong mộ của Tiêu Thanh Ngạn.



Ngày 25 tháng 7, Tiêu Thanh Ngạn qua đời.





Bên trong tiểu viện của Thẩm Triệt, cây đào kia đã trưởng thành, cành lá xum xuê.



Khắp nơi được Tiêu Thanh Ngạn trồng các loại hoa không biết tên, Thẩm Triệt thậm chí không biết hắn kiếm hạt giống ở đâu ra nhiều như vậy, bây giờ nở rộ đủ mọi màu sắc, mùi thơm khắp nơi.



Thẩm Triệt thường đứng dưới tán cây ngẩn người, tưởng tượng Tiêu Thanh Ngạn từng ở đây trồng hoa. Tưởng tượng hắn lười biếng nằm tắm nắng trên nhuyễn tháp.



Hắn còn nhớ lần cuối cùng Tiêu Thanh Ngạn trò chuyện với hắn, sợi tóc Tiêu Thanh Ngạn mềm mại nhẹ nhàng, làm nũng mà cọ cằm của mình, âm thanh mềm mại.



Trời vào thu, lá cây đào bắt đầu ố vàng.



Khi Doanh Tụ đi ngang qua, nhìn thấy Thẩm Triệt tay chân luống cuống mà đứng dưới tán cây, nhặt lên mỗi một lá vàng rơi xuống.



“Thiếu gia…”



Thẩm Triệt kinh hoảng ngẩng đầu lên, Doanh Tụ nhìn thấy một khuôn mặt tràn đầy nước mắt.



Ngươi không biết khi nào ngươi yêu một người, cũng không biết khi nào hắn rời đi.



Mệnh trời khó trái.



Cây đào nhỏ nghênh đón trận tuyết đầu tiên trong đời.



Thẩm Triệt đứng dưới cây đào nhìn cành cây bị tuyết đè nặng, có một chút đau lòng.



Doanh Tụ phủ thêm một cái áo khoác cho hắn, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, bên ngoài lạnh lắm, đi vào nhà đi.”



“Ta ở cạnh hắn một hồi.”



Doanh Tụ biết, hắn là ai.



Thẩm Triệt ngày đêm trong coi cây đào nhỏ kia, nhìn nó sum xuê, lá rụng, khô héo, gãy cành, sống lại.



Con người không giống như trồng cây, chết rồi cũng sẽ không trở lại nữa.



Bình Luận (0)
Comment